Lòng Giang Nghĩa lộp bộp, không vui cho lắm.
Giải trí Bách Khoa.
Đó là công ty Giang Nghĩa đang muốn đối phó, là công ty mà Giang Nghĩa muốn thay thế bằng mọi cách, tại sao lại là nó chứ?
Giang Nghĩa cảm thấy hơi đắng cay, anh cười nhẹ hỏi: “Dì Lan, sao dì lại đến Bách Khoa?”
“Nói thật với cháu, vì Bách Khoa cho chồng dì một hợp đồng rất hậu hĩnh để ông ấy về nước quay phim. Dì về đây cùng ông ấy nên thuận tiện làm giáo viên diễn xuất cho Bách Khoa luôn.”
“Chồng dì là đạo diễn ạ?”
“Ừm.”
Giang Nghĩa lắc đầu bất lực, vậy xem ra có thể sau này anh phải đối đầu với vợ chồng Nhậm Chỉ Lan rồi.
Đây là điều mà anh rất không muốn thấy.
Đang nghĩ đến đây, bỗng mấy người đàn ông nói với Giang Nghĩa và Nhậm Chỉ Lan: “Tránh ra, tránh ra, chúng tôi cần dùng nơi này.”
Giang Nghĩa sửng sốt: “Đây là nơi công cộng, tại sao tôi phải đi?”
“Tại sao cái gì? Giải trí Ức Châu của chúng tôi chuẩn bị quay phim ở đây, ngôi sao lớn Lâu Hân Duyệt đích thân tới hiện trường, đám nghèo hèn các người còn không mau đi?
“Muốn tôi phải đuổi đi à?”
Nhậm Chỉ Lan khẽ cau mày: “Sao người của Giải trí Ức Châu làm việc lại độc đoán như vậy?”
Giang Nghĩa thấy mặt mình đau rát: “Thật ra không phải người nào của Giải trí Ức Châu cũng đều độc đoán như vậy đâu ạ.”
“Này, hai người đang thì thầm to nhỏ cái gì đấy? Xúc phạm Giải trí Ức Châu của chúng tôi à? Muốn ăn đấm phải không?”
Giang Nghĩa thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-tu-la/309788/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.