Chương trước
Chương sau
Đinh Thu Huyền bĩu môi: “Đâu có, em sẽ không cười trên nỗi đau của người khác đâu.”
Nói như vậy nhưng vừa quay đầu, Đinh Thu Huyền lại cười trộm. Cập‎ ?hật‎ t??yệ?‎ ?ha?h‎ tại‎ (‎ ???‎ mt??yệ?.v?‎ )
Bản thân chuyện này vốn đã rất buồn cười.
Hơn nữa người thiệt thòi là Tôn Tuấn Phong nên lại càng đáng cười hơn!
Hai người tay trong tay bước vào ga tàu cao tốc.
Hành trình diễn ra suôn sẻ.
Về đến nhà, Đinh Thu Huyền còn chưa ngồi xuống đã nhận được điện thoại của ông nội Đinh Trung.
“Alo ông nội, có chuyện gì vậy ạ?”
“Thu Huyền, chuyện ở khu Nham Thái ông giao cho cháu giải quyết thế nào rồi?”
“Đã xong rồi ạ. Công ty đối tác đồng ý bán nguyên vật liệu cho chúng ta với giá 70%, chúng cháu đã ký hợp đồng, cũng đã mang về rồi đây ạ.”
“Ồ, vậy thì tốt.” Chần chừ vài giây, Đinh Trung hỏi: “Vậy cháu có biết chủ tịch Tôn gặp chuyện gì không? Từ hôm qua đến giờ ông không liên lạc được với cậu ấy, cũng không biết làm sao nữa. Mà ông nghe phong thanh hình như cậu ấy ở bên đó có vấn đề.”
Đinh Thu Huyền suýt thì phá lên cười.
Cô giả vờ bình tĩnh đáp: “Chủ tịch Tôn? Cháu không biết. Từ hôm qua sau khi tách ra ở khách sạn, chúng cháu không gặp lại nữa, hôm nay cũng không thấy tới tiễn. Cháu còn đang tự hỏi sao mãi không gọi được cho anh ấy đây.”
“Vậy à? Được rồi, ông sẽ tìm người khác để hỏi. Thế nhé, ông cúp máy đây.”
“Vâng.”
Sau khi cúp điện thoại, Đinh Thu Huyền cười quên trời quên đất, cô chưa bao giờ vui vẻ như thế này.
Mặc dù cười trên nỗi đau của người khác có vẻ không đúng lắm, cũng hơi thất đức, nhưng chuyện này thật sự khiến Đinh Thu Huyền cảm thấy thoải mái.
Thời gian trước cô bị Tôn Tuấn Phong làm phiền muốn chết.
Bây giờ thì hay rồi, chủ động gọi cũng không gọi được cho anh ta.
Có lẽ sau này cô sẽ không gặp lại Tôn Tuấn Phong nữa, người đàn ông này sợ rằng không còn mặt mũi xuất hiện trước mặt mọi người nữa.
Giang Nghĩa nở nụ cười xấu xa bước tới, nói bên tai Đinh Thu Huyền: “Xem màn biểu diễn tuyệt vời tối qua của Tôn Tuấn Phong, anh cũng muốn…”
Đinh Thu Huyền hai tay chống nạnh nhìn Giang Nghĩa: “Anh muốn thì… có thể học hỏi Tôn Tuấn Phong ấy.”
“Được lắm, em dám nguyền rủa anh.”
Giang Nghĩa bế Đinh Thu Huyền lên, cù vào nách cô làm cho cô cười chảy nước mắt.
“Đừng cù nữa, ngứa lắm, anh dừng lại đi!”
Lúc này Đinh Nhị Tiến và Tô Cầm vừa mua đồ ăn về, đi tới cửa.
Nghe thấy tiếng hét khá ‘trực tiếp’ của Đinh Thu Huyền, mặt hai người đều đỏ lên.
Tô Cầm bảo: “Hai đứa này càng ngày càng không biết phép tắc, không biết xấu hổ, thấy hai người già chúng ta không ở nhà là lại ở ngay phòng khách…”
Đinh Nhị Tiến ho khan: “Người trẻ tuổi mà, đôi lúc thích tìm chút kích thích. Như vậy cũng tốt, thêm vài lần nữa biết đâu chúng ta lại được bế cháu trai sớm.”
Tô Cầm hỏi: “Vậy bây giờ…”
“Bây giờ? Tất nhiên là né đi rồi, lẽ nào bà còn muốn vào?”
“Ồ…”
Đinh Nhị Tiến đặt thức ăn ở cửa rồi kéo tay Tô Cầm, hai ông bà già vui vẻ rời khỏi nhà, đến công viên gần đó đi dạo.
Để lại cho Giang Nghĩa và Đinh Thu Huyền thời gian ở riêng.
Cho hai người cơ hội để họ được bế cháu trai.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.