Nhiếp Tranh chỉ biết Giang Nghĩa là tổng phụ trách ở khu Giang Châu, là chiến thần Tu La của biên giới phía Tây, ông ta không biết Giang Nghĩa còn là người quản lý đằng sau của khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng và giải trí Ức Châu.
Cho nên mới nghi vấn như vậy.
Giang Nghĩa hờ hững nói: “Yên tâm, nếu tôi đã nói như vậy thì nhất định có đạo lý của tôi. Mọi chuyện có tôi bảo kê, ông chỉ cần phát huy như bình thường là được.”
“Không phải, lão đại, mấu chốt là phát huy cái gì? Đi đánh một bộ Quân Thể Quyền sao?”
“Ờm...”
Giang Nghĩa sững người, suy nghĩ chốc lát thì nói: “Ông đến nấu một món tại chỗ đi.”
Nhiếp Tranh dở khóc dở cười: “Giải trí Ức Châu là tuyển nghệ sĩ, không tuyển đầu bếp, đồ ăn tôi nấu có ngon nữa thì cũng không được?”
“Tin tôi đi, được.”
“Ặc... thôi vậy, tôi nghe lời lão đại, cùng lắm mất mặt một trận, không tính là gì cả.”
Nhiếp Tranh mặt mày rầu rĩ, khổ sở vô cùng.
Đến giới trí Ức Châu nấu đồ ăn?
Ặc, loại chuyện này cũng chỉ có Giang Nghĩa mới có thể nghĩ ra.
Ngày mai đoán chắc sẽ cực kỳ mất mặt, mong đến lúc đó không bị người ta đuổi ra ngoài.
...
Mặt trời mặt trăng đổi chỗ, một ngày trôi qua.
Sáng hôm sau, Nhiếp Tranh trước tiên đến siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn cần dùng, mỗi loại đều chuẩn bị vô cùng chỉ mỉ.
Vừa về đến cửa hàng, một chiếc Maybach màu đen đỗ ở bên đường.
Cửa xe mở ra, Giang Nghĩa vẫy tay với ông ta: “Lên xe.”
“Đây...”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-tu-la/309753/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.