Hoa Tưởng Dung tùy tiện vung tay: “Muốn bao nhiêu tiền thì cứ tự mình viết, nể tình chúng ta quen biết với nhau, coi như là tôi bồi thường cho hai ba con các người đi.”
“Nhưng mà ông cũng phải nghe cho rõ, lấy tiền rồi thì lập tức rời khỏi đây, ông cũng đừng có chơi mấy cái trò vặt vãnh với tôi. Nếu như sau này tôi phát hiện ông còn dám ở khu Giang Nam, cẩn thận tôi tìm người chơi chết ông.”
Y như là một người phụ nữ đê tiện.
Sâu trong lòng của cô ta rất xem thường Nhiếp Tranh, cái tên nghèo hèn chỉ biết nấu cơm, cả một đời cũng không thể so sánh với cô ta.
Nhiếp Tranh cắn răng, trong lòng quả thật bị chọc giận sắp điên lên rồi.
Nhưng mà có thể làm gì được chứ?
Mắng à?
Không được, Nhiếp Tranh mắng không lại cô ta.
Đánh hả?
Nếu như chuyện ra tay đánh phụ nữ bị truyền ra bên ngoài, vậy thì ảnh hưởng càng tệ hơn. Huống hồ gì tay của Nhiếp Tranh là dùng để làm đồ ăn, không phải dùng để đánh nhau.
Chẳng lẽ thật sự phải lấy tiền đi khỏi?
Vất vả lắm mới có thể xây dựng được nguồn khách hàng, vất vả lắm cuộc sống mới có thể ổn định, thật sự phải bỏ hết tất cả rồi làm lại từ đầu ư?
Ông ta không cam tâm.
Tức giận nhưng lại không có cách.
Lúc này, Giang Nghĩa ôm Nhiếp Khương đi tới, tùy ý đánh giá Hoa Tưởng Dung một chút.
“Cô cũng được coi là đại minh tinh hả? Sao tôi lại chưa nghe tới?”
“So với Chu Kiệt Văn, Trương Tập Hữu, Lộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-tu-la/309751/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.