Chương trước
Chương sau
Đinh Thu Huyền vừa xấu hổ vừa tức giận, cô có thể thề tuyệt đối không làm ra bất kỳ chuyện gì có lỗi với Giang Nghĩa, nhưng bức ảnh này đến từ đâu?
Cô uất ức đến mức muốn bật khóc, nắm chặt chiếc điện thoại, cả người run rẩy.
Giang Nghĩa cởi áo khoác ngoài khoác lên người cô, dịu dàng nỏi: “Trước tiên em đừng gấp gáp, chuyện này anh chắc chắn sẽ giúp em xử lý tốt.”
“Bây giờ đã ồn ào đến mức mọi người đều đã biết, phải xử lý như thế nào?”
“Thu Huyền, tin tưởng anh.”
Đinh Thu Huyền cắn môi nhìn Giang Nghĩa, thực sự không nhịn được mà vùi vào lòng Giang Nghĩa bật khóc.
Giang Nghĩa vừa an ủi cô, vừa kéo xuống phần cuối của bài báo, nhìn chằm chằm vào trang đăng nội dung bên dưới: Kênh 20, biên tập viên….Hải Tùng Thịnh.
Nửa tiếng sau.
Giang Nghĩa lái xe, đưa Đinh Thu Huyền đến trước tòa nhà văn phòng của công ty Kênh 20.
Đây là một toà nhà văn phòng tiêu chuẩn, mỗi một tầng đều có ba, bốn công ty, Kênh 20 ở phòng B301 tầng 14.
Đi theo thang máy lên tầng 14, tìm đến phòng B301.
“Kênh 20, chính là cái này.”
Giang Nghĩa ấn chuông.
Ding dong.
Cửa mở ra, hai người đi vào, lễ tân đi đến hỏi: “Xin hỏi hai người tìm ai?”
“Tôi tìm biên tập viên…Hải Tùng Thịnh.”
“Mời đi đến phòng tiếp khách chờ một chút.”
Không lâu sau, Hải Tùng Thịnh đi vào phòng tiếp khách, đây là một chàng trai thân thể cường tráng, đeo kính, trông dáng vẻ ngoài ba mươi tuổi.
Hải Tùng Thịnh nhìn hai người bọn họ, không quen biết, lịch sự hỏi: “Xin hỏi hai người là?”
Giang Nghĩa cũng không nói những lời vô nghĩa, trưc tiếp mở điện thoại, mở bài báo kia ra, ném điện thoại đến trước mặt Hải Tùng Thịnh, hỏi thẳng: “Bài báo này là anh viết và đăng lên đúng không?”
Nghe thấy lời nói này, Hải Tùng Thịnh lập tức hiểu ra là chuyện gì.
Đặc biệt là lại nhìn thấy Đinh Thu Huyền ngồi bên cạnh, Hải Tùng Thịnh càng hiểu rõ bọn họ muốn làm gì.
Anh ta cười gian xảo, vắt chéo chân, bình tĩnh như thường nói: “Không sai, bài báo này là tôi viết và đăng lên, có vấn đề gì sao?”
Giọng điệu của Giang Nghĩa rất lạnh lùng nói: “Bài báo này của anh không đúng sự thật, giả dối hư cấu, tôi muốn anh xóa bài là công khai xin lỗi.”
“Xóa?”
“Xin lỗi?”
“Haha, anh đang làm trò cười sao?”
Hải Tùng Thịnh châm một điếu thuốc, vừa hút vừa nói: “Bài báo này đã đăng lên rồi, mọi người đều đã nhìn thấy, anh xóa bài thì không sao nữa? Mọi người sẽ quên? Không thể nào.”
“Hơn nữa, tin tức này của cô có được từ một nguồn tin đặc biệt, không phải là tin vỉa hè, đặc biệt còn có ảnh làm bằng chứng, anh nói tôi giả dối, hư cấu? Bằng chứng đâu?”
Giang Nghĩa nói: “Anh là một biên tập viên, tin chắc anh biết rất rõ bức ảnh này có phải là đã được PS không, anh có thể không nhìn ra?”
Hải Tùng Thịnh nheo mắt lại.
Quả thật, anh ta đã lăn lộn trong cái ngành nghề này bao nhiêu năm, bức ảnh này vừa được đưa đến anh ta đã nhìn ra là PS.
Mặc dù trình độ PS rất cao, không để lộ ra dấu vết.
Nhưng cũng chỉ có thể lừa được người ngoài ngành, đối với người trong ngành như Hải Tùng Thịnh mà nói, chỉ cần nhìn qua là có thể phân biệt thật giả.
Nhưng vậy thì sao?
Cho dù biết là một bức ảnh giả, rõ ràng biết câu chuyện là được bịa ra, nhưng chỉ cần thu hút được độc giả, truyền bá với tốc độ nhanh và hàng loạt, anh ta sẽ vui vẻ đăng lên.
Trong cái thời đại lượng truy cập là vương, lương tâm thì xem là cái gì?
Hải Tùng Thịnh nói: “Hai vị, tôi cũng không muốn nhiều lời với hai người, nói rõ ràng với hai người, bài viết này tôi sẽ không xóa, càng sẽ không xin lỗi. Nếu như hai người vẫn muốn tiếp tục gây chuyện ở chỗ tôi, vậy đừng trách tôi không nhắc nhở hai người, tôi sẽ tiếp tục đăng mấy bài về hai người, bôi đen hai người.”
“Chúng tôi là nhà báo, cây bút còn lợi hại hơn cả súng, đắc tội với chúng tôi, hai người không có kết quả tốt đâu.”
Một lời uy hiếp trắng trợn!
Đinh Thu Huyền trở nên gấp gáp, tức giận nói: “Bài báo này rõ ràng là giả, bức ảnh này cũng đã được PS, anh biết tất cả vậy tại sao vẫn muốn đăng lên? Đây không phải là anh cố ý lừa người khác sao? Lương tâm của anh ở đâu?”
Hải Tùng Thịnh dùng tay khảy khảy tàn thuốc, nhả ra một hơi.
“Lương tâm?”
“Xin hỏi, lương tâm đáng giá mấy đồng?”
“Lương tâm, có thể đổi được bao nhiêu độ quan tâm?”
Đinh Thu Huyền không còn gì để nói, đám người này vì số lượng truy cập, vì tiền, đã đến mức không còn giới hạn rồi.
Hải Tùng Thịnh nhả ra một ngụm khói: “Được rồi, nhìn dáng vẻ người ngoài ngành này của mấy người, tôi cũng không thể chịu được nữa. Không phải hai người muốn xóa bài, muốn xin lỗi để lấy lại danh tiếng sao? Không phải là không thể, một cái giá, 15 tỷ.”
Đến cuối cùng vẫn là một chữ: Tiền!
Anh ta nói: “Chúng tôi đăng1 bài, mục đích chính là vì muốn kiếm tiền.”
“Chỉ cần hai người bỏ ra 15 tỷ, chúng tôi tình nguyện phối hợp gỡ bài, công khai xin lỗi, giúp cô lấy lại danh tiếng.”
“Có tiền, cái gì cũng dễ giải quyết.”
Hải Tùng Thịnh cười như không cười nhìn Đinh Thu Huyền: “Cô Đinh, cô là thiên kim tiểu thư của nhà họ Đinh, 15 tỷ không nhiều đúng không? Cô trông xinh đẹp như vậy, sẽ không muốn vừa ra khỏi cửa đã bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ đúng không?”
“Đường, tôi đã chỉ rõ cho hai người rồi, có đi hay không phải xem sự lựa chọn của hai người rồi.”
Đinh Thu Huyền tức đến mức nghiến răng kèn kẹt.
Mình bị người khác vu khống, không chỉ không nhận được bất kỳ lời xin lỗi nào, ngược lại còn muốn mình bỏ tiền ra để lấy lại danh tiếng, cái này gọi là gì?
Đây không phải là tuyên bố muốn tống tiền sao?
Cô tức giận đến mức thở hổn hển: “Anh làm như vậy, không sợ sự trừng phạt của pháp luật sao?”
“Sự trừng phạt của pháp luật?”
Hải Tùng Thịnh cười: “Cô có thể báo cảnh sát, ở chỗ tôi có ảnh làm bằng chứng, không sợ.”
“Nếu làm lớn quá tôi sẽ khóa tất cả bài viết, nhưng sau đó, tôi có thể sắp xếp rất nhiều biên tập viên, viết ra càng nhiều bài báo, dù sao chỉ là chuyện động bút thôi.”
“Chúng tôi bịa đặt chỉ cần một cái miệng, mà hai người muốn bác bỏ tin đồn phải chạy ngược chạy xuôi.”
“Là chúng tôi tùy tiện viết ra nội dung, hay là hai người cả ngày chạy đi báo cảnh sát xử lý nội dung? Hơn nữa, cho dù hai người có làm sáng tỏ, mọi người có tin hay không lại là chuyện khác.”
“Tôi khuyên cô, đừng nghĩ không thông mà đối đầu với những người cầm bút như chúng tôi, cô đấu không lại đâu.”
Mỗi câu nói của Hải Tùng Thịnh nghe có vẻ như rất kiêu ngạo, nhưng thực ra lại nói vô cùng chính xác.
Chính là anh ta nắm quyền khống chế dư luận, vì vậy mới có thể đòi tiền Đinh Thu Huyền một cách trắng trợn như vậy.
Ở cái tuổi này, tam nhân thành hổ.
Có một số chuyện cho dù bạn không làm, người ta lan truyền nhiều, giả cũng sẽ thành thật.
Đến lúc phạm vi lan truyền rộng hơn, cho dù muốn lấy lại danh tiếng cũng không được nữa, chi bằng sớm bỏ tiền ra để diệt trừ tai họa sẽ thực tế hơn.
Đinh Thu Huyền do dự.
So với danh tiếng, tiền, thực sự chỉ là thứ yếu.
Nhưng cô nuốt không trôi cục tức này!
Đinh Thu Huyền nghiến răng nói: “Tôi không tin, không có ai trị được anh? Tôi muốn gặp sếp của anh.”
Hải Tùng Thịnh chỉ vào phòng làm việc cách đó không xa: “Đó, đó chính là phòng làm việc của sếp tôi, cô đi gặp đi, không ngại nói cho cô biết, cô gặp cũng vô nghĩa mà thôi.”
“Hừ!!!”
Đinh Thu Huyền đứng dậy, đẩy cửa phòng tiếp khách đi ra, hai ba bước đi đến cửa phòng làm việc, sau đó đẩy cửa ra, một bước đi vào.
Cô hét lớn vào bên trong: “Anh chính là ông chủ của công ty này? Ra đây? Nói xem anh quản lý nhân viên của mình như thế nào?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.