Trên đường trở về, Đinh Thu Huyền lái xe, cả đoạn đường đều không nói gì.
Giang Nghĩa nhìn cô một hồi lâu, thở dài một hơi rồi nói: “Anh xin lỗi.”
Đinh Thu Huyền bất ngờ: “Hả?”
“Anh xin lỗi, anh đã đồng ý với em là sẽ không chủ động kiếm chuyện với ông cụ, ngày hôm nay anh không khống chế được, là lỗi của anh.”
Đinh Thu Huyền cười khổ một tiếng, bây giờ nói những chuyện này thì có ý nghĩa gì nữa?
Huống hồ gì mọi chuyện cũng không phải là lỗi của Giang Nghĩa.
Đám người Đường Văn Chương, Đinh Trung thật sự khinh người quá đáng. Nếu như Giang Nghĩa không phản kháng, chỉ sợ là đã sớm bị đuổi khỏi nhà họ Đinh.
Không chỉ có Giang Nghĩa, ngay cả Đinh Thu Huyền cũng sẽ bị xa lánh.
Chỉ bởi vì cô là phụ nữ, chỉ vì cô không gả cho một người chồng có quyền có thế. Mặc dù cô cũng là người của nhà họ Đinh, nhưng mà chưa từng được ông cụ nhìn nhận.
Đinh Thu Huyền nói: “Em không có trách anh, chuyện ngày hôm nay nếu như đổi lại là ai thì cũng sẽ tức giận. Cứ nói chuyện lúc Lê Khôn đến xin lỗi đi, lúc đó chị cả trực tiếp đẩy em từ trong đám người ra, nếu như Lê Khôn không phải là đến xin lỗi mà là đến để trả thù, chỉ sợ là ngày hôm nay em đã lành ít dữ nhiều rồi.”
Trong mắt cô mang theo một tia dịu dàng nhìn Giang Nghĩa.
“Nếu như hiện tại em đang ở rìa vách núi, em tin tưởng người bất chấp nguy hiểm kéo em trở về cũng chỉ có anh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-tu-la/309678/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.