Chương trước
Chương sau


CHƯƠNG 1408

Tạ Minh Trí đi vào văn phòng, nhìn Thạch Khoan hỏi: “Thạch Khoan, chuyện gì đây? Tại sao lại kêu thủ hạ giết hại Trịnh Bác Dương?”

Hai mắt của Thạch Khoan nheo lại.

Cho dù tới lúc như này, ông ta vẫn duy trì sự tỉnh táo.

Tội danh ‘giết hại Trịnh Bác Dương’ một khi xác thực, cho dù Trịnh Bác Dương không chết, vậy cũng sẽ gánh tội danh giết người chưa thành, sẽ ngồi tù mấy năm.

Quyết không thể để tội danh này thành lập được.

Vì vậy, Thạch Khoan đổi sang một gương mặt nhăn như mướp đắng, rất ấm ức mà nói: “Đồng chí cảnh sát, tôi nghĩ cậu hiểu lầm rồi, tôi mới là người bị hại.”

Ông ta còn là người bị hại sao?

Tạ Minh Trí dở khóc dở cười, hỏi: “Ông sao lại là người bị hại? Rõ ràng là thủ hạ của ông mưu sát Trịnh Bác Dương!”

Thạch Khoan nói: “Đồng chí cảnh sát cậu nghe nói tôi, chuyện là như này, mẹ của bạn học Trịnh Bác Dương này mắc bệnh nan y, tôi có lòng tốt cho cậu ta một đơn thuốc, bảo cậu ta trở về cứu mẹ, kết quả không phải quá thuận lợi, mẹ của cậu ta vẫn bệnh nặng sắp chết.”

“Đồng chí cảnh sát, cậu biết đấy, thuốc này đâu thể chữa bách bệnh chứ? Đâu thể vừa uống thì khỏi? Bệnh của mẹ cậu ta quả thật quá nặng, cho dù chữa không khỏi, vậy cũng không thể đổ tội danh lên đầu của tôi chứ?”

“Kết quả Trịnh Bác Dương cứ quấn lấy, nói là tôi hại mẹ của cậu ta. Thiên địa lương tâm, mẹ của cậu ta vốn sắp chết rồi, liên quan gì tới tôi chứ?”

“Cậu ta ở đây gây sự, thậm chí còn muốn đánh tôi. Hết cách, tôi chỉ có thể bảo vệ sĩ mang cậu ta đi, kết quả cậu ta sợ, không những không đi còn động thủ.”

“Vệ sĩ của tôi cũng là nhất thời khẩn trương, mới sử dụng một chút thủ đoạn quá khích để chế phục cậu ta.”

“Nói ra thì, chúng tôi mới là người bị hại, chúng tôi chỉ là tiến hành một vài thủ pháp tự vệ hợp lý hợp pháp mà thôi, chỉ là ra tay có hơi nặng mà thôi. Nhưng Trịnh Bác Dương vừa đánh vừa giết, chúng tôi cũng lo, ra tay nặng một chút cũng không khó lý giải, có phải không?”

Giỏi cho một kẻ nhanh mồm nhanh miệng!

Trên đời này, sợ rằng không có ai có thể giảo biện giỏi hơn Thạch Khoan?

Đen cũng nói thành trắng, hành vi phạm tội cũng có thể thành hành vi tự vệ chính đáng, ha ha, Tạ Minh Trí hôm nay coi như mở rộng tầm mắt rồi.

Trịnh Bác Dương lúc này đầu óc mơ hồ, cổ họng rất khó chịu, muốn giải thích cũng không nói ra được, chỉ đành nghe lời nói phiến diện của Thạch Khoan.

Ở trong vấn đề này, tạm thời không thể động vào Thạch Khoan.

“Thôi vậy!”

Tạ Minh Trí khoát tay, nói: “Chuyện này kết thúc tại đây, Thạch Khoan, tôi hôm nay tới tìm ông là vì một chuyện khác.”

Thạch Khoan hờ hững hỏi: “Yo, có chuyện gì cần đội trưởng Tạ đích thân tới hỏi?”

Tạ Minh Trí nói: “Không phải chuyện gì khác, là chuyện có liên quan tới việc sinh viên của trường học trúng độc lần trước, còn có một số chỗ không hiểu, cần ông phối hợp điều tra.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.