Chương trước
Chương sau


CHƯƠNG 774

Giang Nghĩa xấu xa nói: “Bữa ăn này không hề rẻ, anh Diêu, đúng là khiến anh phải tốn kém rồi.”

Diêu Hàng xua tay: “Không việc gì, có thể quen biết một người có quyền có thế như anh Giang, thì số tiền này có đáng là bao? Sau này anh Giang cần giúp đỡ gì thì cứ nói thoải mái, tôi sẽ không từ chối! Hoá đơn của anh cứ để tôi trả.”

Đây vốn chỉ là một câu khách sáo mà thôi.

Trên thực tế, mọi người cũng thường khách sáo như thế, chẳng ai thực sự coi những lời này là thật cả.

Kết quả rất lúng túng là Giang Nghĩa đã xem nó là thật!

Anh đặt ly rượu xuống, gật đầu: “Nếu anh Diêu đã hào phóng như thế, vậy tôi cũng không khách khí. Vừa lúc tôi có vài thứ muốn mua. Đi thôi, giờ chúng ta đi mua sắm.”

“Gì?”

Diêu Hàng há hốc mồm, không nói nên lời, tên Giang Nghĩa này đúng là không biết khách sáo gì hết.

Nhưng lời đã nói ra rồi, Diêu Hàng muốn hối hận cũng không kịp, đành phải cắn răng đi theo Giang Nghĩa.

Sau khi rời nhà hàng, bọn họ đi bộ, sau khi đi qua vài con đường là đến một khu chợ đêm tương đối nhộn nhịp, đây là nơi chuyên bán đặc sản địa phương, trong đó có “đồ cổ” đầy rẫy, đương nhiên tất cả đều là hàng giả.

Nhóm người Giang Nghĩa vừa đi vừa xem.

Tới trước cửa một cửa hàng gốm sứ, Giang Nghĩa thuận tay cầm một cái chén sứ màu sắc sặc sỡ lên và hỏi: “Ông chủ, cái chén này bán thế nào?’

Chủ cửa hàng thấy dáng vẻ của Giang Nghĩa là người vùng khác, sau đó lại nghe thấy khẩu âm vùng khác của anh, trong lòng lập tức nảy sinh ý nghĩ đen tối.

“Ôi, ngài thật tinh mắt. Đây là bảo vật trấn tiệm của tiệm chúng tôi. Là sứ thanh hoa được lưu truyền từ thời vua Càn Long. Tương truyền, đó là cái chén mà Hoàng đế Càn Long dùng để uống trà mỗi tối, giá trị liên thành!”

Vừa nghe câu này là đã biết đang nói dóc.

Ngay cả người không phải trong nghề như Tân Uẩn cũng có thể nhận ra cái chén này chắc chắn là hàng kém chất lượng, hàng nhái.

Nhưng Giang Nghĩa dường như đột nhiên như bị “thiểu năng”, vô cùng ngạc nhiên nói: “Cái chén mà Hoàng đế Càn Long dùng để uống trà vào mỗi tối? Ồ, đây là một thứ tốt đấy, tôi phải mua nó. Ông chủ xin hỏi cái này bao nhiêu tiền?”

Chủ cửa hàng giơ ba ngón tay lên một cách bí ẩn.

“3 tỷ ? Ô, rẻ thế!” Giang Nghĩa hào hứng nói.

Lời này vừa thốt lên liền khiến tất cả mọi người đều chết lặng.

Thật ra, chủ cửa hàng muốn nói giá chỉ có 3 triệu, đương nhiên nếu anh mặc cả thì bán sáu bảy trăm nghìn cũng được. Kết quả đối phương báo thẳng giá 3 tỷ, mà ĐM còn nghĩ rằng nó quá rẻ?!

Chuyện này khiến chủ cửa hàng vui như mở hội.

Đương nhiên, chuyện này cũng khiến Diêu Hàng đau lòng muốn chết, cái chén mẻ kia đáng giá 3 tỷ rưỡi sao? Đúng là hài hước? Ba trăm nghìn còn chẳng ai thèm mua!

Giang Nghĩa thích cái chén đến nỗi không muốn buông tay, còn khoe khoang với Diêu Hàng: “Anh Diêu, anh không biết đâu, tôi thích sưu tầm đồ cổ. Trong nhà chúng tôi có rất nhiều đồ cổ, chẳng hạn như ấm trà của Càn Long, ghế đẩu của Chu Nguyên Chương, nghiên mực của Tô Đông Pha, kiếm của Lý Bạch. Nhà tôi có nhiều lắm!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.