Đều nói là tú tài gặp phải binh, có lý cũng không nói được. Cho dù có đánh nhau giỏi đến đâu đi nữa, một mình chạm mặt với nhiều khẩu súng như thế, anh hùng khó có đất dụng võ.
Nếu như thật sự muốn nổ súng trong một không gian nhỏ như thế, gần như không có khả năng tránh né.
Bắn toàn diện không có góc chết.
Cho dù là Giang Nghĩa, e là cũng rất khó để có thể thoát khỏi bom đạn.
Anh Hải kiêu ngạo ngẩng cao đầu, cứ nhìn Giang Nghĩa như thế, trên mặt đều là vẻ đắc ý.
“Không phải lúc nãy cậu hay lắm à?”
“Sao bây giờ không nói chuyện nữa đi?”
“Nào, vênh vang cho tôi xem thử xem.”
Anh Hải căn bản không xem Giang Nghĩa ra gì, đứng trước nhiều họng súng như thế, đúng là anh ta có tư cách không cần phải đặt bất cứ kẻ nào vào mắt.
Nguy hiểm gần kề ngay trước mắt.
Nhưng mà có lẽ anh Hải đã quên đi một chuyện, bản thân anh ta cũng có mặt trong "căn phòng nhỏ" này.
Anh ta thấy giữa anh ta và Giang Nghĩa cách nhau bảy tám mét, cho dù Giang Nghĩa có muốn làm gì thì cũng không kịp.
Nhưng đó chỉ là yêu cầu đối với người bình thường mà thôi, nếu như đối với Giang Nghĩa thì không tính nữa.
Lúc anh Hải còn chưa nói xong, Giang Nghĩa đã giống như tia chớp trong nháy mắt rời khỏi vị trí mà chạy về phía anh Hải.
Lúc này, anh Hải mới ý thức được tình huống có chỗ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-tu-la/2371783/chuong-725.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.