Giang Nghĩa từ tốn nói: “Để bọn họ dập đầu, dập một nghìn cái, sám hối tội lỗi của họ.”
Hai tên thủ hạ liền nhấn đầu Chu Duẫn Cường và Diêm Khải Văn, ép buộc bọn họ phải dập đầu.
Một cái, hai cái...
Hai người, mỗi người đều phải dập đầu 1000 cái, dập đến nỗi đầu rách da, máu tươi nhuộm đỏ cả mặt đất, hai người đều chóng mặt gần như sắp ngất đi.
Mắt Diêm Khải Văn nổi đom đóm, cuối cùng vẫn phải cầu xin tha thứ: “Miệng cũng đã đánh rồi, đầu cũng đã dập rồi, anh muốn trừng phạt như thế nào thì cũng đã làm như thế đó, có thể tha cho tôi chưa?”
Chu Duẫn Cường ở một bên cũng không chịu nổi.
Lúc nãy, ông ta còn rất cứng miệng, nói cái gì mà sẽ không cầu xin tha thứ, nhưng sau khi bị dạy dỗ một trận, thái độ đã thành thật hơn nhiều.
Đứng trước cái chết, rất ít ai có thể vẫn luôn duy trì thái độ cứng rắn.
“Tôi, tôi cũng biết sai rồi.”
“Tất cả đều là do chủ ý của Diêm Khải Văn, ép Trình Hải chết cũng là do cậu ta ra tay, thật ra thì tôi vô tội.”
“Giang Nghĩa, cậu có muốn giết thì cứ giết Diêm Khải Văn đi, tha cho tôi, có được không?”
“Tôi tình nguyện giao hết tài sản của mình ra, chỉ cần cậu có thể để cho tôi sống, có được không?”
Diêm Khải Văn lườm Chu Duẫn Cường, dù cho muốn cãi, nhưng mà cũng không còn sức.
Nhưng mà hai người bọn họ căn bản không thể ảnh hưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-tu-la/2371753/chuong-711.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.