Chương trước
Chương sau
Mất hết rồi, mất hết tất cả rồi.

“Không được, không được để mất cổ phần của công ty.”

Đinh Phong Thành kinh hồn nhìn anh Hải: “Trả lại cổ phần của tôi, anh trả lại cho tôi!”

“Xin lỗi Đinh thiếu, nếu như anh muốn lấy lại cổ phần, hãy đưa 4500 tỷ tới đây.”

“4500 tỷ? Trước đó anh chỉ cho tôi có 1500 tỷ?”

“Trước đó là trước đó, bây giờ là bây giờ. Hơn nữa, cho dù là 1500 tỷ, anh có không?”



Đinh Phong Thành ngây người.

Anh ta, không có.

Đinh Phong Thành lúc này cảm giác như rơi vào hố băng, lạnh thấu xương tủy, toàn thân mất sức.

Anh ta có cảm giác như bị lừa.

Nhưng nghĩ kĩ lại, lại có cảm giác như bản thân đã phạm sai lầm trong lúc hồ đồ, không ai ép bản thân phạm sai cả.

Cũng đâu phải anh Hải ép anh ta thế chấp cổ phần.

Bịch.

Một người đàn ông như Đinh Phong Thành, bây giờ quỳ xuống đất, khóc như một cô gái yếu đuối, vô cùng thảm thương.

Đêm hôm đó, Đinh Phong Thành không biết bản thân sao rời khỏi sòng bạc, anh ta chỉ biết như bầu trời đã sụp đổ rồi.

Thấy Đinh Phong Thành không còn tỉnh táo, một mình Đinh Hoàng Liễu đưa Đinh Phong Thành đi, đưa anh ta về nhà tịnh dưỡng.

Đinh Thu Huyền và Giang Nghĩa gọi một chiếc xe, hậm hực về nhà.

Trên xe.

Đinh Thu Huyền càng nghĩ càng không hiểu: “Hôm nay mọi người ra đây chơi, sao mọi chuyện lại trở nên như vậy?”

Giang Nghĩa điềm đạm đáp: “Chỉ là ra chơi thôi sao? Từ lúc bắt đầu Đinh Phong Thành đã đặt bẫy, muốn lợi dụng sòng bạc moi hết tiền và cổ phần của em. Cho dù tính như thế nào, anh ta cũng không tính được bản thân lại bị cuốn vào trong.”

Đinh Thu Huyền chau mày nói: “Chồng à, anh nói tối nay anh hai sao lại xui xẻo như vậy? Hay là do anh chơi bài rất hay? Sao đến cuối chúng ta vẫn luôn thắng vậy?”

Vấn đề này, Giang Nghĩa đã sớm để ý tới.

Anh đáp: “Không phải do anh chơi bài hay, thực ra ngoại trừ bài 3 cây ra, những trò khác anh đều không giỏi, chỉ là vẫn luôn thắng.”

“Hơn nữa em có để ý không, không chỉ có chúng ta, những người khác cũng thắng.”

“Chỉ có mỗi mình Đinh Phong Thành là thua tiền.”

Đinh Thu Huyền gật đầu: “Đúng là như vậy, trừ anh hai ra, những người khác đều rất may mắn, ít nhất cũng thắng được mấy trăm triệu.”

Một người thua tiền, những người khác thắng, chắc chắn có vấn đề.

Im lặng một chút, Giang Nghĩa nói sâu xa: “Còn có một điểm này, vốn dĩ Đinh Phong Thành thua 90 tỷ thì kết thúc rồi, dừng lại kịp thời, không tổn thất bao nhiêu. Nhưng lời nói của Đinh Hoàng Liễu lúc đó, đã khiến Đinh Phong Thành thế chấp cả 15% cổ phần.”

Đinh Thu Huyền bất ngờ nhìn Giang Nghĩa: “Chồng, ý anh là… chị cả cố tình hãm hại anh hai?”

“Khả năng rất lớn.”

“Không đến nỗi vậy chứ? Hai người họ tuy trước giờ là cùng một giuộc, thông đồng làm bậy, cấu kết với nhau làm việc xấu, cá mè một lứa, nhưng cũng là ngồi chung trên một con thuyền, không thể nào công kích lẫn nhau chứ?”

“Điều này vẫn chưa rõ, có lẽ, Đinh Phong Thành đã vì chuyện gì đó chọc giận Đinh Hoàng Liễu rồi?”

“Có thể vậy sao?”

“Có thể lắm.” Giang Nghĩa nói tiếp: “Nếu như anh đoán không sai, không phải do chúng ta may mắn, cũng không phải do Đinh Phong Thành xui xẻo. Anh ta thua tiền là bởi vì anh Hải của sòng bạc đã ăn gian, cũng tức là nhà cái ăn gian!”

Anh Hải và Đinh Hoàng Liễu liên kết với nhau, lấy đi 15% cổ phần của Đinh Phong Thành.

Nghĩ đến đây, hai người vô cùng sợ hãi.

Trước giờ cứ cho rằng Đinh Hoàng Liễu và Đinh Phong Thành là chung một giuộc, Đinh Thu Huyền là mục tiêu cả hai người họ, ai ngờ họ lại đấu đá nội bộ?

Một trận chiến ác liệt, xem ra sắp đến rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.