Mình có dám đâu!
Cho dù cho anh ta thêm mười lá gan thì anh ta cũng không dám.
Nhưng câu nói này của.Dướng Hạo Quân đã khiến cho mấy người khác tức giận.
“Diệp Lâm Quân, anh nói thế là có ý gì? Cái gì gọi là anh dám cảm ơn ngài ấy không dám nghe?”
“Cái thứ vong ân phụ nghĩa, người ta cứu được con gái anh thì anh không nên cảm ơn à?”
“Hạo Quân, đây là vấn đề lễ phép tối thiểu nhất, cậu ấy cứu bé Quân thì anh phải cảm ơn chứ”
Lý Từ Nhiệm và Chí Oanh đều nhìn về phía Diệp Lâm Quân với ánh mắt thất vọng.
Trong suy nghĩ của bọn họ thì cho dù thế nào Diệp Lâm Quân cũng nên cảm ơn.
Đây là điều cơ bản nhất!
“Nhất định phải nói cảm ơn! Diệp Lâm Quân đến đây, quỳ xuống dập đầu cảm ơn Thanh Phong ngay lập tức.”
Bà cụ nhìn chằm chằm vào Diệp Lâm Quân với vẻ nghiêm túc.
“Quỳ xuống, dập đầu, nói cảm ơn!”
Mấy người khác cũng nói theo.
“TöE Thục Thiên Vương sợ tới nỗi nói cà lăm luôn rồi.
Đây là đang muốn giết mình mà!
“Được thôi, vậy tôi nói cảm ơn!”
Diệp Lâm Quân nóixong rồi từ từ quay người lại, ánh mắt anh nhìn về phía Thục Thiên Vương.
Khiến cho Hoàng Thanh Phong run lẩy bẩy vì sợ, suýt chút nữa là quỳ gối xuống đất.
“Cảm… cảm ơn cũng được, chúng ta đi ra ngoài là được rồi, đừng làm phiền bé Quân nghỉ ngơi.”
Thục Thiên Vương suy nghĩ hồi lâu rồi nói.
“Không, chúng tôi muốn nhìn Diệp Lâm Quân quỳ gối dập đầu trước mặt ngài mà nói lời cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-tran-quoc/413372/chuong-2067.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.