Trong đôi mắt của Hắc Phụng Hoàng và những người khác nổi lên từng tia lạnh.
Diệp Lâm Quân vẫn trải qua cuộc sống của một người bình thường như cũ.
Hai ngày này sắp xếp chuyện nhà trẻ cho bé Quân.
Có điều đến đêm anh vẫn cảm thán một tiếng: “Sẽ không yên bình thế này, càng yên bình càng nói rõ nguy hiểm đang ở gần!”
Diệp Lâm Quân đã nhìn ra thế cục trước mắt.
Anh vuốt huyệt thái dương: “Lại mắc bệnh nghề nghiệp rồi, đã không còn liên quan gì tới mình nữa, mình còn để ý những thứ này làm gì?”
“Hả? Sao cậu lại tới đây?”
Diệp Lâm Quân bước ra bên ngoài, hừ lạnh một tiếng.
Thì ra người tới là Hoàng Thanh Phong.
“Thầy, lão tổI”
Đường Thanh Phong chào hỏi Diệp Lâm Quân và Hoàng Hải Bắc.
“Thầy, bây giờ con vừa mới nhậm chức, có hơi hoang mang, con cảm giác không đảm nhiệm được. Tám người còn’lại đoán chừng cũng vậy, rất khó tiếp nhận công việc của thầy!”
Hoàng Hải Phong quỳ một chân trên mặt đất nói.
“Tôi đã nói rồi, bây giờ tôi là người bình thường, có bất kỳ chuyện gì cũng không cần đến làm phiền tôi.”
Diệp Lâm Quân quay người rời đi.
Đúng lúc Hoàng Thanh Vong thất vọng, lại truyền tới âm thanh của Diệp Lâm Quân: “Đề cao cảnh giác, ngăn chặn hết mọi khả năng xuất hiện nguy hiểm.
“Vâng”
Cả nhà tải app truyện hola nhé! Hoàng Thanh Phong gật đầu.
Có điều câu nói này anh ta không để trong lòng.
Bây giờ còn ai dám xâm phạm Lạc Việt nữa?
Còn có nguy hiểm nữa-sao?
Không thể nào!
Anh ta chủ yếu hoang mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-tran-quoc/413346/chuong-2041.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.