Vẫn là thua ở bước cuối cùng.
Đây là một đòn đánh đau đớn đối với Lạc Việt.
“Năm mươi!”
“Bốn mươi chín!”
Mọi người bắt đầu đếm ngược.
Người dân Lạc Việt lòng như chết lặng.
Tất cả đã kết thúc rồi.
“Mười!”
“Chín!”
“Tám!”
“Không!”
Sáu tiếng đã trôi qua như thỏa thuận!
Diệp Lâm Quân đã không đến địa điểm đã định. Long kỳ của Lạc Việt cũng không được cắm trên đỉnh núi.
Diệp Lâm Quân cũng không tỉnh lại.
Lạc Việt thất bại rồi!
Đối với Lạc Việt mà nói đây chính là một ngày ảm đạm nhất Đả kích lần này, Lạc Việt khó mà an yên.
Cả nước như bao trùm một bầu không khí chết chóc, dường như thế giới trước mắt họ đểu biến thành một màu trắng xóa.
“Tôi tuyên bố Lạc Việt không đến được địa điểm trong thời gian quy định, xem như xóa bỏ Lạc…
Ngay lúc tuyên bố Lạc Việt thất bại, một tiếng động lớn vang lên, cắt gang lời tuyên bố này.
“Mau nhìn kìal”
Ánh mắt trên khắp thế giới đều đang hướng về nơi đó.
Vào lúc thời gian đếm ngược về không, nơi cao nhất trên núi Cửu Long xuất hiện một vệt màu đỏ!
Nhìn kỹ hơn, đó là long kỳ của Lạc Việt!
Thấy Diệp Lâm Quân trông bộ dạng yếu ớt từ từ đứng dậy, cầm trên tay long kỳ Lạc Việt nhuốm đầy máu.
Ngay lập tức, cắm vào nơi cao nhất!
Long kỳ Lạc Việt tung bay!
Lạc Việt đã thắng!
“Thắng rồi!”
“Lạc Việt đã thắng!”
“Tôi cảm thấy rất tự hào vì mình là người Lạc Việt!”
Nhìn thấy cảnh này, Lạc Việt lại bắt đầu hoan hô..
Đây là một ngày đáng tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-tran-quoc/413207/chuong-1904.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.