Chương trước
Chương sau
Trực tiếp bắn phá về phía Diệp Lâm Quân.
Chẳng bao lâu nữa, vách đá này sẽ bị nổ tan tành, cắt đứt đường tiến của Diệp Lâm Quân.
Nhưng mắt Diệp Lâm Quân đột nhiên lóe sáng.
Anh bỗng dưng không trèo lên trên nữa, mà nhảy về phía trước.
“Âm!”
Đột nhiên anh từ vách đá nhảy về phía trước.
Những người bảo vệ lối vào ngẩng đầu lên và nhìn Diệp Lâm Quân nhảy qua đầu họ.
“Bịch!”
Cuối cùng, Diệp Lâm Quân rơi xuống đất.
Một làn sóng xung kích được hình thành tràn ra tứ phía.
Mấy trăm người xung quanh đều bị nổ bay đi.
“Cái gì? Hắn ta vào rồi?”
“Từ đỉnh đầu đi vào sao?”
Nhìn thấy Diệp Lâm Quân từ trên đỉnh đầu bay tới, ánh mắt của mọi người đều lộ ra vẻ khó tin.
“Giết, giết hắn cho ta!”
“Bằng mọi giá cũng phải giết hắn cho ta!”
Hoàng tử Vincent như phát điên.
Diệp Lâm Quân hết lân này đến lần khác phá được kế hoạch của anh ta, khiến anli ta vô cùng tức giận.
“Cộp cộp cộp…
Dù Diệp Lâm Quân đã vào lối vào, nhưng rắc rối vẫn còn, đội quân hàng triệu người vẫn ở đó.
Nhìn thời gian đã nửa giờ trôi qua.
Vẫn còn một chặng đường dài để đi đến đỉnh núi Cửu Long.
Nếu tiếp tục như vậy, căn bản không thể đến được nó chỉ trong sáu tiếng.
“Phù!” Diệp Lâm Quân hít một hơi thật sâu.
“Đã đến lúc tăng tốc!” Anh tự lẩm bẩm.
“Xoẹt…”
Anh nhẹ nhàng rút Viêm Long Kiếm ra.
“Vùi”
Đột nhiên, ánh sáng vàng chói trên thân kiếm khiến tất cả mọi người không thể mở mắt.
“Các người không cản ta được đâu… Diệp Lâm Quân phớt lờ mọi người.
Không biết thanh kiếm này dùng chất liệu gì rèn thành, vừa rút ra, hơi lạnh lan tỏa khắp bâu trời.
Mọi người đều cảm thấy như có một luông sát khí xâm nhập vào co thể, khiến da đầu tê dại.
Trong lòng cảm thấy vô cùng sợ hãi…
“Quả nhiên là một thanh kiểm tốt!” Diệp Lâm Quân nhẹ nhàng vuốt ve Viêm Long Kiếm.
“Mình nghĩ thông rồi, biện pháp tốt nhất chính là đánh bại tất cả những người này!” Diệp Lâm Quân chỉ kiếm lên tròi, nói.
Những cách khác đều vô dụng, đối phương sớm đã thiết kế xong mọi thứ.
Vấn đề là có quá nhiêu người…
“Cậu thật không sợ chết sao?”
“Mau đầu hàng, gia long kỳ ra đây, thì cậu không cân chết!” “Vì người khác có đáng không? Vì những thứ vô nghĩa mà hi sinh sao!” “Cậu cũng biết bản thân không thể sống sót mài Hà tất gì chứ? Mau đầu hàng đi!” “Ngay cả chiến thân Côn Luân Diệp Lâm Quân trước đây của các người cũng phản bội lại Lạc Việt, cậu cũng có thể mà!”
Mọi người trước mặt đều cố gắng thuyết phục Diệp Lâm Quân khiến anh đầu hàng.
Diệp Lâm Quân mim cười: “Hai chữ đầu hàng không có trong từ điển của tôi, cũng sẽ không xuất hiện trong từ điển của Diệp Lâm Quân!” “Thế cậu chính là muốn tìm cái chết!” Nhìn thấy cảnh này, hầu như tất cả mọi người ở Lạc Việt đều rơi lệ.
Thân ảnh cô độc đó đang chống đỡ cho cả một dân tộc.
Anh là con trai của ai chứ? Là chồng của ai? Hay là nói là cha của ai? Anh không phải là thân thánh gì đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.