Chỉ thoáng chốc, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào bé Quân.
“Bé Quân, sao ba cháu lại là vị tai to mặt lớn đó được? Ba cháu cũng không phải là chiến thần Côn Luân!” Hoàng An Nhiên hỏi.
“Hừ, bây giờ ba cháu còn lợi hại hơn chiến thần Côn Luân! Ba là Nhất Vũ Kiên Vương!” Bé Quân đắc ý nói.
Lý Từ Nhiệm vội vàng đi lên ôm bé Quân, không cho cô bé nói tiếp nữa.
Ngô Thị Lan lập tức giải thích: “Ông Hùng, trẻ con nói lung tung, ông đừng để ý!”
“Cái này phải trách Diệp Lâm Quân, vì mặt mũi mà dám nói mình là Nhất Vũ Kiên Vương gì đói”
“Đúng đúng đúng, ông Hùng đừng để ý!”
Mọi người chỉ sợ hoàng đế Tây Đường tức giận.
Hoàng đế Tây Đường cười lạnh: “Đương nhiên là tôi không thèm để ý! Tôi có biết về Nhất Vũ Kiên Vương! Nói thế này nhé, bốn môn phiệt lớn nhất cũng không đào tạo ra được người như vậy!
Diệp Lâm Quân? Làm sao có khả năng là cậu ta được!”
Lúc này mọi người mới thở ra một hơi.
Lý Từ Nhiệm còn dặn dò: “Bé Quân, sau này con không được nói lung tung nữa!”
“Hừ” Bé Quân bĩu môi.
Môn phiệt Tây Đường hành động rất nhanh, ngày hôm sau đã có rất nhiều cao thủ cùng nhau đến Giang Bắc, trong đó có cả cao thủ Hoàng Hải Bắc.
“Để tôi xem lần này cậu có phục hay không?”
Hoàng đế Tây Đường cười to nói
Hoàng Hải Bắc xuống núi là chuyện mà tất cả mọi người không nghĩ tới.
Ba môn phiệt lớn khác và vệ binh Viêm Long lại càng không nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-tran-quoc/413152/chuong-1845.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.