Theo lý thuyết thì ông đã giải quyết phiền toái lớn đến vậy cho cậu ta, lẽ ra cậu ta phải vô cùng biết ơn chứ?
Vậy thái độ này là sao?
Cậu ta không kiêu ngạo đến mức nghĩ rằng chỉ cần một mình cậu ta là có thể đối phó với toàn bộ môn phiệt Bắc An chứ?
Tự tin quá… đó?
Hoàng đế Tây Đường hỏi: “Chàng trai trẻ, chắc không phải là ngài không biết môn phiệt Bắc An muốn xử lý ngài đâu nhỉ?”
“Đương nhiên là biết, bọn họ muốn giết ta không phải ngày một ngày hai!”
“Vậy thì tốt quá! Chàng trai trẻ, lần này tôi giúp ngài giải quyết cục diện mà ngài cũng bó tay bất lực, tôi không cần ngài cảm tạ hay bất cú yêu cầu gì khác đâu, chỉ mong ngài sẽ gia nhập môn phiệt Tây Đường!”
“Điều kiện của tôi vẫn như trước! Ngài tham gia, tương lai sẽ trở thành môn chủ đứng đầu!”
Hoàng đế Tây Đường nói rõ mục đích.
Hoàng An Nhiên rất hứng thú nhìn Diệp Lâm Quân.
Anh ta không thể từ chối được!
“Tại sao tôi phải cảm ơn ông? Tôi cầu xin ông giúp tôi giải quyết à? Hơn nữa, tôi không thèm để cái môn phiệt Bắc An đó vào mắt đâu!”
Lời Diệp Lâm Quân nói là sự thật.
Đừng nói chính anh, cho dù là Bắc Thiên Vương ở đó thì môn phệt Bắc An cũng không dám hành động mù quáng.
Nếu không phải vậy thì sao họ phải mai phục lâu như vậy mà không hành động cơ chứ? Diệp Lâm Quân nói một câu đã khiến đám người của hoàng đế Tây Đường hoàn toàn sững SỜ.
Ngông cuồng! Quá ngông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-tran-quoc/413150/chuong-1843.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.