“Đúng vậy, nhiệm vụ quan trọng nhất là mang đồ vật vê”
Băng Phượng Hoàng khuyên nhủ.
Lúc này mọi người mới chịu thôi.
“Được rồi, tiếp tục xuất phát thôi! An toàn về đến Kinh Thành, giao đồ cho Vệ binh Viêm Long là thành công rôi”
Cả đội xe cộng thêm đội Lang và nhóm người của trạm gác ngầm cùng nhau đi tiếp.
Bây giờ đã tiến vào địa phận của Kinh Thành, tất cả mọi người đều cảm thấy rất vui vẻ.
Theo quan niệm của bọn họ, không có ai dám ra tay trong Kinh Thành cả.
Kinh Thành cũng đồng nghĩa với vùng đất cấm.
Khái niệm này thật sự không sai.
Khi Diệp Lâm Quân còn là Chiến thân Côn Luân, mỗi một tấc đất của Lạc Việt đều là vùng đất cấm, chớ nói chỉ là nơi quan trọng nhất như Kinh Thành.
Cả đoạn đường dài trước đó không có ai ra tay, ở Kinh Thành càng không có khả năng sẽ ra tay!
Nhưng khái niệm cũng chỉ là khái niệm, không phải là sự thật.
*Vút vút vút…
Một giây sau, trong không khí đột nhiên truyên đến những tiếng gầm rú cuồng bạo.
“Đùng “Đùng!
“Đoàng!
Chỉ thấy những thân cây thô to như thùng nước từ bốn phương tám hướng phóng tới, nện “ầm ầm vào những chiếc xe việt dã đã được cải tiến, thiếu chút nữa là lật tung cả xe lên.
“Phụt!”
“Phụt!”
“Phụt!”
Không ít người của trạm gác ngầm bị đánh trúng, hộc máu chết ngay tại chỗ.
Bốn người của đội Lang hoạt động ở xung quanh dù ít dù nhiều đều bị thương cả.
Ba chiếc xe đang chạy với tốc độ cao cũng bị ép phải thắng gấp lại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-tran-quoc/413105/chuong-1798.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.