Mọi người đồng loạt hít vào một hơi thật sâu.
Mặt Lý Từ Nhiệm và Chí Oánh biến sắc.
Hơn nửa năm nay, Diệp Quân Lâm vẫn luôn không hề chuẩn bị gì cả.
Dựa vào anh để thành công vượt qua thử thách thì không ổn.
Bọn họ chỉ có thể hi vọng rằng Diệp Minh Thiên là người hay quên, từ lâu đã quên hết chuyện này rồi.
Nhưng bây giò xem ra, Diệp Minh Thiên không chỉ không quên, mà còn đặc biệt tới thúc giục.
Thế này thì đúng là xong rồi! Bị nhà họ Diệp nhắm vào, quả nhiên không có kết cục gì tốt đẹp mà! Diệp Quân Lâm bình tĩnh nhìn Diệp Minh Thiên, cười nói: “Đã khiến ông phải bận tâm rồi, đối phó với một cái nhà họ Diệp nhỏ bé, tôi vẫn làm được.
Đây đều là chuyện nhỏ, không thể nào sánh được với việc con tôi chào đời.”
Kiêu căng! Vẫn kiêu căng như vậy! Đến gia chủ của một dòng họ đứng thứ nhất ở Lạc Việt cũng không coi ra gì.
Đồ điên! Một kẻ điên một trăm phân trăm! Nói dễ hiểu một chút, thì chính là đầu óc của Diệp Quân Lâm có vấn đề! Vậy mà lại dám coi thường Diệp Minh Thiên! Lý Từ Nhiệm cũng tức giân rồi.
Đã là lúc nào rôi mà còn nói mấy lời lẽ ngông cuồng tỏ vẻ đó chứt Có ý nghĩa gì không? Nói đăm ba câu ngang ngạnh như thể, người khác liên có thể tha cho anh? Đó là chuyện không thể đâu!
Mấy người bên Ngô Thị Lan lại càng tức giận.
Đầu đang nhao nhao chửi Diệp Quân Lâm là đồ điên.
Đây là bố ruột của cậu, mau quỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-tran-quoc/412759/chuong-1452.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.