Đám người của ông Vân đã tìm kiểm rất lâu nhưng không thể tìm ra được manh mối gì. “Các anh có nghĩ bọn chúng có liên quan đến Diệp Quân Lâm không? Tôi có cảm giác rằng anh ta có gì đó rất bí ẩn”
Một người nghỉ ngò đưa ra câu hỏi. “Diệp Quân Lâm? Anh cảm thấy có thể có khả năng sao? Nếu anh ta có thể có năng lực để điều động được hàng trăm dòng họ lớn ở Hải Phòng thì tôi còn phải giết anh ta hay sao? Cậu chủ Minh Thiên mà biết chuyện nhất định sẽ đón anh ta về ngay lập tức!” Ông Vân lạnh lùng nói.
“Đúng là như vậy nhỉ! Một đứa con hoang như anh ta làm sao có được bản lĩnh lớn như thết”
Mọi người đều gật gật đầu.
Đúng lúc này Diệp Thần gọi điện tới: “Diệp Vân, mọi chuyện thế nào rồi? Chắc là xong rồi chứ? Thời gian ba ngày là quá đủ cho ông rồi ehứ-” Giọng nói của Diệp Thần truyền vọng đến.
“Cậu Diệp Thần à, chuyện này…” Ông Vân ngẩn người ra.
“Vẫn chưa giải quyết được sao? Một cái đứa con hoang như anh ta mà ông vẫn chưa thể giết chết sao?” Diệp Thần nhất thời liền nổi giận với ông Vân.
Ông Vân có chút sợ hãi, lo lắng: “Cậu Diệp Thần à, cậu nghe tôi giải thích cái đã…”
“Tôi không muốn nghe, bất cứ lời giải thích bây giờ của ông cũng đều là cái cớ thôi! Quan trọng nhất là ông không giết được anh ta! Mấy người đúng là một lũ tốn cơm tốn gạo?”
Sau khi nghe Diệp Thần mắng chửi, cả người ông Vân đột nhiên trở nên lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-tran-quoc/412534/chuong-1227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.