*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giọng điệu của ông Vân lập tức thay đổi: “Sao? Lẽ nào thất bại? Diệp Trung Lâm ông đường đường là hoàng tộc ở Sa Pa lại không thể làm gì được một đứa con hoang? Thật sự làm tôi quá thất vọng, làm cho nhà họ Diệp quá thất vọng! Đám vô dụng mấy người có tác dụng gì chứ? Ngày nào cũng làm nhà họ Diệp mất mặt!”
Nghe lời dạy dỗ của ông Vân, Diệp Trung Lâm cũng cực kỳ khó chịu.
Con mẹ nó đó là chiến thần Côn Luân đấy!
Tôi có mấy cái đầu mà giết được cậu ta chứ?
“Sao? Ông không phục?”
“Không phục thì có ích gì? Ngay cả một đứa con hoang cũng giết không xong! Mấy người là một đám vô dụng!”
Ông Vân tưc giận nói.
“Hừ, tôi không giết được cậu ta là có lý do, không có nghĩa là nhà họ Diệp ở Sa Pa chúng tôi kém cỏi! Không phải là vô dụng trong miệng ông!”
Diệp Trung Lâm cũng tức giận nói.
Ông Vân cười: “Được, vậy ông nói xem lý do gì?”
“Việc này không liên quan đến tôi, tôi không muốn ra tay giải quyết, được rồi chứ?”
Cho nên Diệp Trung Lâm ấy vậy mà muốn nhìn xem cảnh tượng Diệp Quân Lâm đại náo nhà họ Diệp ở kinh thành.
“Sao? Đứa con hoang kia đã nói thế thật ư?”
Ông Vân nghe thế, tức giận vô cùng.
Ngay sau đó, lão nói tiếp: “Diệp Trung Lâm ông ấy vậy mà truyền-lời cho một đứa con hoang?
Ông làm mất hết mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-tran-quoc/412501/chuong-1194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.