Họ không bao giờ nghĩ ra rằng trên đời này vẫn còn có người dám tát vào mặt Thổ hoàng đế.
Không khí ngưng trọng trong một phút.
Sau đó Sở Bá Vương mới cảm thấy trên mặt mình từng đợt đau đớn truyền đến, vẻ mặt ông ta phãn nộ hiện rõ gân xanh nhìn chằm chằm Diệp Quân Lâm một cách hung tợn, với vẻ mặt muốn ăn thịt anh.
“Giết nó cho tao!”
Sở Bá Vương hét lên.
“Đợi đã!”
Diệp Quân Lâm phất tay.
“Cái gì? Sợ rồi sao? Sợ thì cũng đã muộn rồi!”
Sở Bá Vương hét lên.
Diệp Quân Lâm cười nói: “Có người phái mấy người đến gây chuyện đúng không?”
Bởi vì chủ nhân của hòn đảo nghỉ mát nói rằng đã gặp mặt nói chuyện rõ ràng với Sở Bá Vương, chỉ cần ở trên đảo sẽ không bao giờ gặp tình huống khó xử.
Nhưng Sở Bá Vương vẫn đến gây chuyện.
Chỉ có thể giải thích một điều – ai đó muốn đối phó với Tập đoàn Minh Cường.
Hơn nữa Sở Bá Vương cũng chưa từng nhìn thấy anh lại có thể gọi tên anh.
Chỉ có thể giải thích rằng anh chính là mục tiêu bọn họ muốn ngắm đến.
Đưa mấy người Lý Từ Nhiệm rời đi.
Rõ ràng là muốn giết anh.
Điều này được tính toán từ trước.
“Ông có dám nói cho tôi biết là ai không?”
Diệp Quân Lâm tiếp tục hỏi.
Sở Bá Vương sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười: “Nói cho cậu biết cũng không sao! Là Hoa Hải nhà họ Chí nhờ tôi làm! Cậu ta bảo tôi giết cậu, sau đó tống tiền tập đoàn Minh Cường một chút!”
“Tôi còn chưa có tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-tran-quoc/412317/chuong-1010.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.