Chiến dịch kinh điển đó, đều là người đàn ông đó dẫn theo đội của mình đánh trận.
Mọi người sao lại không biết chứ.
Ba người Phùng Tử Thạc sắc mặt rất khó coi, như ăn phải phân vậy.
Tiếp theo đó, Diệp Quân Lâm lại lấy ra một huy chương khác.
Huy chương này có màu vàng!
Mọi người hoảng hồn lần nữa.
Có cả huân chương màu vàng sao?
Họ thực sự chưa từng nghe đến!
Khi nhìn hình rông uốn lượn trên huy chương này.
Mọi người ai cũng biết, đó là tượng trưng của Việt Nam.
Huân chương này, e là tượng trưng của một nước.
Huân chương kì lân màu tím sống động là trọng thần đất nước.
Còn màu vàng này, e là tượng trưng cho chiến thần đệ nhất của Việt Nam.
Diệp Quân Lâm cầm chiếc huy chương vàng nặng nề đó, nói: “Huân chương này gọi là huy chương Rồng vàng, gọi tắt là Long chương! Trong lịch sử Việt Nam chỉ có một chiếc duy nhất!”
Cộp!
Khi Diệp Quân Lâm nói xong câu này, ba người Phùng Tử Thạc lập tức ngã ra đất.
Họ suýt nữa thì miệng phun bọt trắng.
Không thể ngò nổi, người từng tham gia quân ngũ cùng bọn họ thế mà lại là chiến thần tối cao vô thượng đó!
Những người khác cũng run lẩy bẩy.
Bao gồm cả Võ Tiêu đã biết thân phận của Diệp Quân Lâm.
Trước người đầy ánh hào quang này, họ chỉ thấy máu mình như nóng lên.
Diệp Quân Lâm không để ý, tiếp tục nói: “Đây là trong hai năm trước, tôi đánh bại kẻ xâm lược đồng minh của mười tám nước, sau khi chính thức xác lập vị thế độc tôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-tran-quoc/412179/chuong-872.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.