“Ha ha ha, thật buồn cười quá đấy! Còn có người dọa được nhà họ Tô này cơ à? Tôi sẽ đợi xem, tương lai giang sơn Tô Hàng này chắc chắn nhà họ Tô của tôi chiếm lấy một nửa!”
Tô Triệu Long tất nhiên sẽ chẳng thèm bận lòng câu nói của Vương Mỹ Kỳ.
Một tuần diễn ra hội nghĩ đầu tư phát triển đã kết thúc mỹ mãn.
Rất nhiều công ty nước ngoài bỏ vốn đầu tư cực kỳ lớn, cùng nhau phát triển Tô Hàng.
Đây cũng là điều là Diệp Quân Lâm mong muốn nhìn thấy.
Nhưng anh lại nghe được, các gia tộc lớn ở Quảng Châu đang cưỡng chế thu mua các doanh nghiệp cỡ vừa và nhỏ ở Tô Hàng, vài ngày qua đã thâu tóm không ít.
“Diệp tiên sinh, nên làm sao đây ạ? Có cần ra tay ngay lập tức không?”
Bên phía nhà họ Tiêu hỏi ý.
Diệp Quân Lâm lắc đầu không đồng tình: “Tạm thời hãy khoan đi đã, chờ cho bọn họ bành trướng thật rộng, khi ấy ra tay cũng không muộn! Đã đến Tô Hàng, thì phải vì Tô Hàng ra sức cống hiến chứ.”
Mọi người trông thấy khóe miệng Diệp Quân Lâm nhếch lên thì tất cả đã rõ ý của anh.
Diệp Quân Lâm đang định nuôi thả trước, chờ đến khi bọn họ béo tốt chắc nịch, thì mới khai dao làm tiệc.
Nhà họ Lý tại Quảng Châu.
Khuôn mặt Lý Nhị gia đầy vẻ tang tóc.
Trong khoảng thời gian này, ông ta già đi không ít.
Không báo thù thì không phải là ông ta!
“Sao rồi? Có đồng ý không?”
Lý Nhị gia hỏi.
*Nhị gia, người đó đồng ý rồi, nhưng mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-tran-quoc/411724/chuong-417.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.