Tiếp đấy, cả một thùng rượu Tây được đẩy vào trong phòng VỊP.
Đám người Tiêu Tiểu Long xót xa thay phần tiền chỉ cho đống rượu này.
Thằng nhãi này thế mà biết uống như vậy!
“Giám đốc Tiêu, chúng ta thêm một quy định nữa đi.
Không một ai được phép đi vệ sinh!”
Diệp Quân Lâm lên tiếng.
Tiêu Tiểu Long thật ra đã nhịn tiểu hết nổi từ lâu rồi.
Nhưng trong giờ phút quan trọng như thế này chỉ đành phải đồng ý.
Một vòng đấu tửu lượng lại bắt đầu.
Diệp Quân Lâm càng uống càng tỉnh ra, ánh mắt cũng càng ngày càng sáng.
Như để giải thích cho ngạn ngữ: Rượu làm ra từ lương thực, càng uống sẽ càng tỉnh táo.
Ngược lại, mười hai người bên phía Tiêu Tiểu Long đã sắp không trụ nồi nữa rồi.
Uống thêm một lần, bụng phình tra thêm một chút, cảm giác như sắp thủng đến nơi vậy.
Thứ hai, là muốn đi tiểu, bàng quang sắp nỗ rồi.
Thứ ba, thời gian kéo quá dài, thuốc giải rượu đã hết tác dụng, bọn họ dần cảm nhận được hơi men bốc lên ngùn ngụt.
Mười hai người mà cũng không thắng được.
Bọn họ không thể tưởng tượng nỗi, Diệp Quân Lâm tại sao lại có thể trụ được đến tận giờ này?
Chắc cũng phải uống đến máy ngàn ly rồi đấy?
Tại sao một chút vấn đề cũng không có mảy may?
Mẹ nó tên này là thần rượu hạ phàm à!
“Tiếp đi nào!”
Diệp Quân Lâm hô to.
“Không được, tôi xin nghỉ một chút! Tôi sắp nhịn hết nỏi rồi!”
Tiêu Tiểu Long ngồi trên ghế, không dám động đậy dù chỉ nửa phần!
Không đợi Tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-tran-quoc/411716/chuong-409.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.