*Cô đang làm gì đấy? Thò thò núp núp ở đây làm gì?”
Đang khi Vương Mỹ Kỳ định bước lên phía trước thì sau lưng ả đột nhiên vang lên tiếng ai đó, dọa cho tim ả ta đánh cái thịch.
Quay đầu nhìn lại, vài bảo vệ đang nhìn chằm chằm ả.
‘Xin đừng hiểu nhầm, tôi là ký giả Vương Mỹ Kỳ của đài truyền hình, đây là giấy hành nghề của tôi.”
Vương Mỹ Kỳ nhanh chóng đem thẻ phóng viên của mình ra cho họ xem, bảo vệ xác nhận đúng là thật.
*Tôi, thật ra, tôi muốn vào trong phỏng vấn các vị lãnh đạo…”
Vương Mỹ Kỳ mở lời nói mục đích của mình.
“Không được! LÃnh đạo trong phòng này ngày hôm nay không chấp nhận phỏng vấn. Trò chuyện bàn bạc của họ đều là bí mật! Mong cô quay về chol”
Và thế là, Vương Mỹ Kỳ bị cưỡng ép, đuổi ra khỏi phía sau sân khấu.
Thế nhưng ả ta không cam lòng.
Khổ cực lắm mới gặp được lãnh đạo Diệp, không thể từ bỏ dễ dàng như thế được.
*Chị Mỹ Kỳ, đi thôi, tắt cả mọi người đều đi hết rồi đầy.”
Một đồng nghiệp của ả thúc giục.
“Thê này đi. Mọi người đi ăn cơm trước, tôi sẽ đứng chờ người ở lối vào!”
Vương Mỹ Kỳ đi đến một lối vào riêng tư của trung tâm triển lãm.
Lối đi dành riêng cho các cán bộ cao cấp này có rất ít người biết.
Có điều, Vương Mỹ Kỳ quen tay hay việc, cứ cắm cọc ở đây chờ thời.
Ä tin tưởng, một lát nữa thì lãnh đạo Diệp cũng sẽ đi về từ lối này.
Đến khi đó, đích thân ả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-tran-quoc/411711/chuong-404.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.