Hai tên thú hoang này vội vàng mở cửa phòng giam Tiêu Thám, nhào tới.
Tiêu Thắm tuyệt vọng nhắm mắt lại.
“Anh rễ, mau cứu em với…”
Tiêu Thắm nghĩ tới Diệp Quân Lâm.
Hắc Bạch Vô Thường đang chuẩn bị nhào lên người Tiêu Thắm thì đột nhiên dừng lại.
Bọn họ chậm rãi quay đầu lại, nhìn về một nơi cách đó không xa.
Có một người đang đứng ở đó, mặc bộ đồ bảo vệ màu xanh, đội mũ che khuất khuôn mặt.
Điều duy nhất có thể nhìn rõ là khóe miệng anh ta ngậm một điều thuốc, đang hút.
Anh ta ngoắc ngoắc ngón tay với Hắc Bạch Vô Thường.
Cả người Hắc Bạch Vô Thường vang lên tiếng vặn xương răng rắc.
Bọn họ nhìn người đàn ông kia đầy hào hứng.
Ánh mắt đục ngầu, nhìn hệt như hai con sói.
Người đàn ông mặc đồ bảo vệ này khiến bọn họ cảm thấy nguy hiểm, cũng khiến bọn họ cảm thấy hứng thú.
Người đàn ông mặc bộ đồ bảo vệ đó chính là Bạch Hỏ.
Đến Tô Hàng suốt máy tháng, cuối cùng anh ta cũng được xuống núi.
“Rằm!”
Một giây sau, Hắc Bạch Vô Thường di chuyển.
Nhanh như chớp, liên tục tấn công.
Xông về phía Bạch Hồ như hai con sói.
Hai cánh tay của Hắc Vô Thường rắn chắc, còn có cả móng vuốt, nhanh chóng chộp được Bạch Hồ.
Nhưng Bạch Hỗ quá nhanh nhẹn, lập tức tránh được.
Anh ta tiện tay ôm eo Hắc Vô Thường, tung gối đá lên.
“Răng rắc!”
Cú đá này, làm gãy eo của Hắc Vô Thường.
fGIỦ Hắc Vô Thường rú lên như thú hoang, nằm trên mặt đắt, không nhúc nhích nỗi.
Bởi vì eo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-tran-quoc/411699/chuong-392.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.