“Đi thôi, Thẩm Lãng, chúng ta đi tìm Diệp Quân Lâm chứ?”
Khi Thẫm Mặc Sơn rời đi, Thẳm Tâm Di đưa đám người Thẳm Lãng lên đường.
Không lâu sau người Thẩm gia đã có mặt tại sân bay.
“Ba, lần này tổng tư lệnh Đoạn đi ra ngoài riêng, ngồi máy bay hạng phổ thông, nên con không thể ra mặt! Ngay cả phó tổng tư lệnh Trịnh Hướng Quần cũng sẽ không tới!”
Thảm Thanh Vân nói.
Thảm Mặc Sơn mỉm cười: “Yên tâm đi, cứ giao cho ba! Hôm nay ba sẽ đi cùng tư lệnh Đoạn… không, Đoạn tiên sinh đi vòng vòng!”
Không lâu sau, chuyến bay hàng không dân dụng của Đoạn Thiên Dương đã đến.
Nhìn thấy Đoạn Thiên Dương trong một bộ quần áo đơn giản, Thảm Mặc Sơn và những người khác tới chào hỏi anh ta.
“Xin chào, Đoạn tiên sinh, tôi là Thâm Mặc Sơn ở Tô Hàng. Tôi nghe nói ngài sắp đến Tô Hàng, nên đã đặc biệt tới chào đón ngài!”
Thảm Mặc Sơn cười nói.
Đầu tiên Đoạn Thiên Dương sửng sốt, sau đó liền chào hỏi Thẩm Mặc Son: “Danh tiếng của ông Thẩm như sắm bên tail”
“Đoạn tiên sinh có thể ghé nhà tôi chơi không?”
Thâm Mặc Sơn mời.
Đoạn Thiên Dương cười từ chối: “Ông Thẩm, sở dĩ tôi đến Tô Hàng là để thăm họ hàng! Thật ngại quá!”
Thảm Mặc Sơn và những người khác giật mình, ngạc nhiên nói: “Hả? Đoạn tiên sinh còn có họ hàng ở Tô Hàng?”
“Ừm, là người thân! Trong suy nghĩ của tôi, ngoài cha mẹ ra, người đó là người quan trọng nhất. Chính ngài ấy đã cho tôi sinh mệnh thứ hail Trong suy nghĩ của tôi, ngài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-tran-quoc/411624/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.