Thấy khán giả im lặng, không ai dám ngắng đầu nhìn anh ta.
Phác Hưng Thái cười: “Không ai dám thách đấu? Không ai dám chứng minh võ công Hoa Hạ? Các người đúng là một đám hèn hại”
Trên đất Hoa Hạ, trước mặt mọi người Hoa Hạ, dám khiêu khích như vậy!
Ai có thể chịu đựng được?
Nhưng mọi người không thể làm gì.
Ngay cả một cao thủ như Khương Kim Diệu cũng vô dụng, còn ai có thể làm được?
Những người khác lao lên chỉ có chết mà thôi!
Lúc này, chỉ cần tiếp xúc với ánh mắt hung hãn của Phác Hưng Thái, mọi người đều sợ hãi, lập tức cúi đầu…
“Hahaha, không ai ở một quốc gia lớn dám chứng minh võ công Hoa Hạ? Thực sự làm tôi thất vọng! Một đất nước đang suy tàn!”
Để ra vẻ ta đây trước mặt Tiêu Thắm, Phác Hưng Thái đã công khai khiêu khích toàn bộ Hoa Hại Tiêu Thắm không nhịn được thấp giọng hỏi: “Anh rễ anh ta thật sự mạnh?”
Diệp Quân Lâm mỉm cười: “Một con kiến còn không thể tính là rác!”
Diệp Quân Lâm đã chứng kiến quá nhiều trong chiến trường năm năm.
Hiệu quả chiến đầu của quân đội Hàn Quốc là kém nhát.
Lúc này, ánh mắt của Phác Hưng Thái đột nhiên rơi vào trên người Diệp Quân Lâm: “Sao? Anh muốn thách đấu tôi?”
Nhìn thấy anh và Tiêu Thắm cùng nhau đi dạo, anh ta đã muốn dạy cho anh một bài học từ lâu rồi.
Diệp Quân Lâm không nói, mà chỉ tiến một bước về phía Phác Hưng Thái.
Phác Hưng Thái tỏ vẻ phấn khích: “Ha ha, thật tuyệt, cuối cùng cũng có người tiến lên!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-tran-quoc/411618/chuong-311.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.