Những lời này của Diệp Quân Lâm giống như là tiếng nói của thần chết.
“Phụt.”
“Phụt.”
“Phụt.”
Theo Lâm Uyễển Oánh, 38 giám đốc điều hành liền quỳ nhanh xuống dưới đất.
“Bộp. Bộp. Bộp.”
Mọi người liền không ngừng dập đầu.
Ngay cả đến khi đầu đã tóe máu, họ cũng không thèm quan tâm.
Lúc này mạng sống còn đang không giữ nỗi, ai thèm để ý đến mấy chuyện đó chứ?
Vương Thiên Phàm cùng Lâm Uyễn Oánh là hai kẻ thấy sợ hãi nht.
Vương Thiên Phàm là kẻ đã khơi mào chuyện này, còn Lâm Uyễn Oánh là chủ mưu.
Lúc này Vương Thiên Phàm mới nhớ lại những lời Diệp Quân Lâm từng nói: “Tôi còn là chủ của anh đấy.”
Không ngờ đó lại là sự thật.
Diệp Quân Lâm vung tay lên: “Những người khác đến đứng ở sau lưng tôi.”
Mọi người đều khó hiểu, nhưng họ vẫn đi đến phía sau lưng Diệp Quân Lâm Phòng họp to như vậy, nhưng trên nền đất trống chỉ còn lại 38 người đang quỳ. Họ vẫn không ngừng dập đầu xin tha thứ.
Rất nhiều người đã bắt đầu chảy máu.
“Chủ tịch, xin ngài tha cho chúng tôi một lần đi. Chúng tôi biết sai rồi. Thật sự sai rồi.”
Nếu không phải do tên này đầu têu ra, mọi người cũng sẽ không nghĩ đến việc trả đũa Diệp Quân Lâm.
Mọi người đều đã quên về Diệp Quân Lâm rồi cơ mà.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Vương Thiên Phàm với ánh mắt oán hận, như thể chỉ muốn giết chết hắn ta.
Trước sự van xin của đám người này, mặt Diệp Quân Lâm lại vẫn không hề có chút cảm xúc nào.
Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-tran-quoc/411505/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.