Trưởng phòng nhân sự Tống Ngọc lương nghe vậy, liền góp thêm lời chế nhạo.
“Ừ nhỉ, không phải trước đây chủ tịch Diệp đề xuất cái gì mà quân sự hóa việc quản lý sao? Nhà tù là hợp với anh nhất rồi!”
Trưởng phòng PR Tiết Đề bật cười ha hả, xem như góp vui.
“Đúng vậy đó, tôi thấy chủ Diệp đúng là rất yêu thích cuộc sống ở trong tù. Nếu không cũng đã không ở liền một mạch tới sáu năm như thế rồi!”
Những người khác bắt đầu tôi một câu anh một câu, mang tiếng là hỏi thăm nhưng thực chất đều đang nhằm vào Diệp Quân Lâm mà sỉ nhục.
“Xin mời chủ tịch Diệp yêu quý của chúng tôi!”
Lâm Uyễn Oánh mỉm cười, giơ tay mời.
Diệp Quân Lâm đi tới chỗ ngồi mà mình được xếp cho, đến nơi liền hiểu ra đây là vị trí được cố ý sắp xếp từ trước.
Phía trên bức tường được treo đến máy biểu ngữ khác nhau.
Biểu ngữ đầu tiên – Cảm ơn Diệp Quân Lâm vì đã bị tống vào tù, nếu anh không vào tù chúng tôi làm sao có được ngày hôm nay.
Biểu ngữ thứ hai – Diệp Quân Lâm, chúng tôi hi vọng anh sẽ ở trong tù mãi mãi.
Bên cạnh còn được đặt một xe chất đầy champagne, không biết để làm gì.
Tuy nhiên điều khiến mọi người thất vọng chính là Diệp Quân Lâm sau khi nhìn thấy những tắm biểu ngữ này, trên mặt hoàn toàn không có một chút tức giận nào.
Mọi người yêu cầu Diệp Quân Lâm ngồi xuống, sau đó vây quanh đối phương.
Lâm Uyễn Oánh lên tiếng.
“Chủ tịch Diệp thân mến, tôi thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-tran-quoc/411499/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.