Sau khi đã bàn bạc kỹ càng về vấn đề này, bọn họ lại thảo luận sang đề tài mới.
“Vị Chiến Thần, tướng quân Côn Luân trong truyền thuyết đã đến và ở tại thành phố Tô Hàng này lâu tới như vậy rồi. Thế mà chúng ta tới một lần gặp mặt cũng chưa từng, cảm giác xấu hỗ quá đối đi.”
Lôi Thiên Tuyệt lực bắt tòng tâm than thở.
“Đúng, tôi rất muốn được một lần nhìn thấy gương mặt ấy! Mặc kệ những chuyện khác, chỉ là tôi muốn diện kiến xem tướng quân Côn Luân trông như thế nào thôi!”
Hàn Tiếu Côn cũng lên tiếng.
Phó Long Hành cười trả lời.
“Đừng nói là mọi người. Ngay cả người giàu có nhất tại đây là Trần Vạn Tam từng đích thân mời tướng quân Côn Luân tới nhưng đều bị mời trở về.”
Lúc này, Trịnh Hướng Quần đã bật cười thành tiếng.
“Nói ra sợ mọi người không tin, ngay cả tôi là người có địa vị cao nhất tại quân khu Tô Hàng nhưng kết quả chính là cho tới bây giờ tôi vẫn chưa từng gặp qua tướng quân Côn Luân. Đối phương đúng là hoạt động ở quân khu Tô Hàng, thậm chí còn tổ chức diễn tập quân sự, vậy mà lại trực tiếp bỏ qua tôi và chuyển sang điều quân binh đoàn một.”
Phó Long Hành cảm thấy kinh ngạc.
“Tới ông mà cũng chưa thây được người bằng xương băng thịt sao? Trời ạ!”
“Nghiêm túc mà nói thì thân phận tôi chưa đủ cao để đứng trước mặt tướng quân Côn Luân! Ngay cả thiếu tướng Thanh Long kém hơn tôi một bậc thì khi gặp đối phương tôi vẫn phải khí khách hành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-tran-quoc/411495/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.