“Ha ha, đúng là lão Cửu không phải là đối thủ của ông.”
Diệp Quân Lâm có sao nói thé.
Chỉ riêng cái khí phách toát ra từ trên người của Trương Thiên Lâm thì lão Cửu đã không thể bì được.
Diệp Quân Lâm thuận tiện ngồi xuống ghế sa lon, tự rót cho mình một ly rượu vang, nhấp một ngụm nhỏ rồi cười nói: “Hắc gia à, năm trăm triệu thì không thể rồi! Chúng tacó thể bàn bạc lại giá tiền một chút…”
Trương Thiên Lâm liếc nhìn Diệp Quân Lâm một cái, cười khẩy nói: “Trương Thiên Lâm tôi luôn làm ăn dứt khoát, cậu cứ báo một cái giá đi.”
Diệp Quân Lâm không nói gì cả, giơ năm ngón tay lên.
Sau khi Trương Thiên Lâm nhìn thấy, sắc mặt liền thay đổi hoàn toàn, cười nói: “Người anh em à cậu đang đùa giỡn với tôi à? Năm mươi triệu sao? Không thể nào! Bốn trăm triệu tôi còn phải cân nhắc lại đấy.”
Diệp Quân Lâm cười cười: “Hắc gia nhìn lầm rồi, không phải là năm mươi triệu.”
“Rầm.”
Trương Thiên Lâm rầm một cái đứng dậy, tức giận nói: “Năm triệu? Diệp Quân Lâm cậu đừng có quá đáng! Tôi nói thật, một lão Cửu tôi hoàn toàn coi không ra gì rồi. Nếu cậu chọc giận tôi thì sẽ không có tốt đẹp gì đâu.”
Diệp Quân Lâm vỗ vỗ bả vai của Trương Thiên Lâm: “Hắc gia không nên nỏi giận, sao có thể là năm triệu được chứ?”
Vẻ mặt của Trương Thiên Lâm hơi dịu lại, chỉ coi những lời vừa nãy của Diệp Quân Lâm là lời nói đùa.
Chẳng qua câu nói tiếp theo của Diệp Quân Lâm khiến cho ông ta cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-tran-quoc/411370/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.