Bên kia, Diệp Lâm Quân đã phái hết lực lượng có thể phái ra ngoài.
Gần như toàn bộ Lạc Việt đang điên cuồng tìm kiếm tung tích của Lê Quân.
Diệp Lâm Quân biết sốt ruột là vô dụng.
Anh ngồi, tĩnh tâm lại nhưng lòng vẫn không tĩnh lặng được.
Anh đang buộc mình phải bình tĩnh lại.
Bây giờ anh rất hối hận, nên tiếp tục lắp chip định vị vị trí cho Lê Quân.
Nếu không, lúc này anh đã biết Lê Quân đang ở đâu. Thật hối hận.
Sau khi cứu Lê Quân, anh sẽ cấy ghép con chip một lần nữa.
Người của Thiên Long vẫn nhìn chằm chằm vào Diệp Lâm Quân.
"Không thể nào? Cơn gái bị bắt đi mà anh ta vẫn bình tĩnh như vậy?”
Nhìn Diệp Lâm Quân đang an tĩnh thiền định, Địa Hổ bất mã "Đi "Tôi không thể chịu đựng được nữa”
Cuối cùng họ không nhịn được, bước ra ngoài.
"Diệp Lâm Quân, anh cứ luôn miệng nói con gái bị kẻ địch đó có nghĩa là con gái anh ta không hề bị bắt”
bắt đi. Lúc này anh không nên lo lắng đi khắp nơi tìm sao? Làm sao có thể bình tĩnh ngồi thiền ở đây?”
Hoàng Hổ hỏi thẳng.
Diệp Lâm Quân không mở mắt ra nói: "Chuyện của Diệp Lâm Quân tôi không đến lượt anh lo”
"Tâm trạng tôi không tốt, tránh ra”
Nghe thấy Diệp Lâm Quân thái độ mạnh như vậy, bốn người Thiên Long trở nên tức giận.
Họ đã bao giờ bị đối xử như vậy?
Là tổ chức cổ mạnh nhất ở Lạc Việt, bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-tran-quoc/3329526/chuong-2420.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.