“Ý của cháu rất đơn giản. Cháu không đi. Nếu như bọn họ đã rời khỏi Lạc Việt, thì đừng bao giờ trở lại nữ: “Cháu còn ra mệnh lệnh lúc đầu người rời khỏi Lạc Việt sẽ không được quay trở lại nữa.
Không được cho phép ăn ở”
Thái độ của Diệp Lâm Quân rất cứng rắn, khiến tất cả mọi người đều ngẩn ra.
“Cậu dám?” Bà cụ gầm lên.
“Cháu có gì mà không dám chứ?” Diệp Lâm Quân cười lạnh. “Nếu như bọn họ đã rời đi, không còn là người Lạc Việt nữa, không cần thiết phải quay trở lại”
“Cậu nói cái gì? Dù sao chúng ta cũng là người một nhà. Không thể vì bình thường Phúc Long hay có xích mích với các người, mà trả thù vào lúc này được”
Ngô Thị Lan nói.
“Đúng vậy, người một nhà mà, cậu có thể trơ mắt nhìn bọn họ chết bên ngoài sao?”
“Bây giờ cậu là người gì rồi, lẽ nào không nhận người thân, muốn đại nghĩa diệt thân sao?”
Mọi người mồm ba miệng bảy nói.
Đến cả Chí Oanh và Trịnh Nhã Uyên cũng khuyên nói: “Hạo. Quân thật ra chuyện này cũng không lớn, con sắp xếp một chút nhé? Con chỉ cần nói một câu thôi mà. Nhìn xem mấy. người lớn đã lo lắng thế nào rồi”
Bà cụ nhớ đến cái gì đó, vội vàng bảo Lý Từ Nhiệm khuyên. Nhưng Lý Từ Nhiệm lại lập tức đứng ở bên cạnh Diệp Lâm Quân: “Con nghe theo Hạo.
Quân”
“Ừ, chuyện này con không quan tâm. Bọn họ đáng phải chịu như vậy”
Thái độ của Diệp Lâm Quân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-tran-quoc/3316342/chuong-2372.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.