Chương trước
Chương sau
“Đúng. Anh đừng nghĩ sẽ mang được người đi. Thành Vô Song không đến lượt anh lên tiếng”

Thái độ của mọi người thành Vô Song đều vô cùng cứng rắn.

Bọn họ có rất nhiều cường giả, sao sẽ sợ một Diệp Lâm Quân chứ.

Diệp Lâm Quân cười.

Giống như những nhóm lâu la ở thành Vô Song này, không biết đoạn thời gian này Diệp Lâm Quân đã giết bao nhiêu người rồi vậy.

Quá yếu.

Không khác gì những người bình thường trói gà không chặt.

Giống như giết một con gà “Lê Quân, ba đưa con về nhà”

Diệp Lâm Quân tiến lên trước bế lấy Lê Quân, kéo Lý Từ Nhiệm và Chí Nam Yến muốn rời đi.

“Các người tránh ra, tôi xem anh ta có dám bước một bước ra khỏi thành Vô Song không?”

Phó Phong Thu tức giận nói.

Mọi người nghe thấy vậy, tự động nhường ra một con đường.

Diệp Lâm Quân không quan tâm, dẫn theo ba người tiếp tục đi về phía trước.

“Ba người các người nếu như dám bước ra khỏi thành Vô Song một bước, thì đừng bao giờ trở lại nữa”

Phó Phong Thu tức giận hét lên.

Anh ta tin đám người Lý Từ Nhiệm không muốn rời khỏi nơi này.

Dù sao đây cũng là một cơ hội rất lớn.

Anh ta tin sẽ không có ai từ chối.

Tuy nhiên Diệp Lâm Quân không cho bọn họ có cơ hội dừng lại, dẫn bọn họ rời đi.

Nhìn thấy bọn họ rời khỏi thành Vô Song, đám người Phó Phong Thu đều ngẩn ra.

Thật sự đi rồi sao?

“Chủ thành, bây giờ làm thế nào đây?” Những người khác hỏi.

“Đúng vậy, nếu như Lê Quân rời khỏi thành Vô Song, vậy thì tương lai của chúng ta sẽ hoàn toàn mất rồi”

“Nếu như để những thế lực khác đưa đi, vậy thì thật sự không thể tưởng tượng nổi”

Sắc mặt Phó Phong Thu giống như ăn phải ruồi vậy, anh †a lập tức hạ lệnh: “Đuổi theo, nhanh đuổi theo cho tôi. Nhất định phải bắt người quay lại Lần này anh ta hạ quyết †âm, cho dù tất cả mọi người, cũng phải bắt Lê Quân trở về.

Khi những cao thủ thành Vô Song đang muốn đi bắt Lê Quân lại, đột nhiên lại vang lên tiếng âm am.

€ó vô số bóng người từ trên trời đáp xuống, đứng trên tường thành, đó là đám người Tiêu Phong.

Cảm nhận được khí tức lớn mạnh của đám người Tiêu Phong, mọi người thành Vô Song đều ngẩn ra.

Phó Phong Thu hét lên: “Anh là Tiêu Phong?”

Danh tiếng của người như một bóng cây, Tiêu Phong rất nổi tiếng trong Liên minh chúa tể, ai mà không biết. “Các người thật to gan. Dám bắt con gái nhà nào vậy?” Tiêu Phong lạnh giọng nói.

“Làm sao? Còn có gì để nói sao?”

Phó Phong Thu vô thức nhận ra có gì đó không ổn.

hỏi anh, đoạn thời gian trước là ai đánh bại Liên minh chúa tể?”

“Mặc dù cuối cùng là tộc Bảo Long ra tay, nhưng chiến tích chủ yếu vẫn là binh lính kỳ lạ kia”

Phó Phong Thu thành thật trả lời.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.