Nhưng sau khi hoàn hồn lại, những người này lại bình tĩnh hơn rất nhiều.
Họ sợ cái quái gì chứ? Đây là nước Chiến Ưng chứ có phải là Lạc Việt đâu? Đến bắt người thì sao chứ? Không chỉ có những người này không cuống lên.
Mà .Jefferson đằng sau cũng rất bình tĩnh.
Dù sao thì đây cũng không phải là Lạc Việt, nếu muốn dẫn anh ta đi thì phải được sự đồng ý của nước Chiến Ưng đã.
Nhưng liệu có chuyện đó không? Nước Chiến Ưng đang đứng về phía anh ta rồi.
“Ngài yên tâm đi, họ sẽ giải quyết tốt mọi chuyện”
Vị cao thủ đứng sau lưng..Jefferson rất tỉnh táo nói.
“Gì cơ? Mày điên rồi à? Đây là Chiến Ưng, mày là người Lạc Việt mà dám vào đây bắt người một mình? Chán sống rồi à?”
Chiêm Quốc Thái vừa kịp phản ứng lại đã quát lớn Diệp Lâm Quân.
Trong mắt họ, hành động của Diệp Lâm Quân quá điên cuồng rồi.
Đứng ở nước Chiến Ưng mà cũng dám đòi bắt người của họ đi.
Không bao giò có chuyện đó Lạc Việt không dám! Mà vệ binh Viêm Long cũng không dám.
Mấy ngày trước, Lạc Việt còn gửi lời đề nghị yêu cầu giao người ra, vậy mà còn bị nước Chiến Ưng từ chối.
Lạc Việt cũng đành thôi.
Vậy mà hôm nay một tên vô danh tiểu tốt lại dám đến đây để đòi người.
Thật sự rất buồn cười.
“Tôi biết kiểu ăn mặc này: Đây là thành viên của Trấn Thiên Điện ở Lạc Việt”
“Trấn Thiên Điện chết gần hết rồi; chắc anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-tran-quoc/3316298/chuong-2328.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.