Trước kia dựa vào địa thế, rất nhiều kẻ địch không thể trải rộng ra, mỗi lần chỉ có thể tấn công mấy chục nghìn người, bọn họ mới có thế tạm thời có thế trì hoãn tấn công.
Nhưng bây giờ quân đội của kẻ thù đều có thể được dàn trải Điều này là quá đáng sợ.
Khi đội quân liên minh thống trị nhìn thấy đăng xa chỉ có mấy chục ngàn người đang nháo nhào.
Tất cả họ đều vui vẻ.
Lấy trứng chọi đá.
TRichard cười nói: "Lạc Việt có một câu thành ngữ, gọi là châu chấu đá xe"
Hôm nay cuối cùng tôi cũng hiểu được nghĩa của câu thành ngữ này. "Không ngoài sở liệu, kỳ binh của Lạc Việt gần đây rất phát triển, bọn họ không tới chiến khu phía Đông, mà tới phía tây”
*“Haha, chiếu phản đường.
Thật đáng tiếc khi thực lực của chúng ta ở Tây Cảnh quá mạnh khiến họ không có cách nào có thể bất ngò.
Căn bản vô dụng" "Bây giờ thay đổi sang tấn công trực diện, dựa vào đám người này? Thật nực cười!" Sau khi làm rõ tình hình. Liên minh chúa tế đều cười vang. Theo họ, hành động tấn công này của Diệp Lâm Quân là một hành động hết sức ngu ngốc. Không chỉ họ nghĩ như vậy, mà cá đám người Lý Thái Sơn, họ cũng không thế tin được. "Ông ơi cứu cháu với!" Đúng lúc này, một giọng nói truyên đến. "Cái gì? Cháu trai của tôi?" "Thừa Vũ" Y Vương và gia tộc của bọn họ đều không nhịn được. Tất cả đều như phát điên. Ở đỉnh núi phía xa. Vương Thừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-tran-quoc/3316252/chuong-2282.html