Chương trước
Chương sau
Tử Nhiễm đột nhiên nói: “Đúng rồi, anh yên tâm đi, 500 vạn em sẽ trả lại, hy vọng nhanh chóng lôi kéo được đầu tư.”
“Không cần trả, giữa em và anh còn nói những chuyện này làm gì?
Diệp Quân Lâm mỉm cười.
“Nhưng anh vẫn phải trả lại tiền, hơn nữa anh lấy gì để trả chứ? Trong tay anh cũng không có tiền.”
Lý Tử Nhiễm nói như vậy, Diệp Quân Lâm liền gật gật đầu.
“Đợi sau khi dự án này kiếm được tiền, em dự định mua một căn nhà, chúng ta ở cùng cha mẹ cũng không thích hợp lắm.”
Lý Tử Nhiễm đặt kế hoạch mua nhà.
Diệp Quân Lâm nghĩ đến cái gì đó, không khỏi hỏi: “Còn nhớ nhà tân hôn của chúng ta không?”
“Nhớ chứ, đó là căn biệt thự chúng ta tự tay thiết kế, quả thực phải dùng từ hoàn mỹ để hình dung! Đáng tiếc thật…”
Lý Tử Nhiễm thở dài.
Diệp Quân Lâm mỉm cười: “Tử Nhiễm, anh dự định lấy lại biệt thự.”
“Quân Lâm, hiện tại biệt thự là của Diệp gia, anh đừng làm chuyện ngốc nghéch, anh đấu không lại bọn họ đâu.”
Lý Tử Nhiễm khuyên nhủ.
“Yên tâm đi.”
Tuy rằng cam đoan như thế, nhưng Diệp gia lấy đi thứ gì, anh đều sẽ lấy lại.
Ngày hôm sau, Lý Tử Nhiễm liền bận rộn đi tìm nhà đầu tư.
Diệp Quân Lâm không đi cùng cô, trước tiên để Lý Tử Nhiễm gặp một số trắc trở, sau đó anh sẽ an bài việc đầu tư.
Vợ chồng Lý Văn Uyên nhìn Diệp Quân Lâm ngồi trên sô pha hút thuốc đều nhíu mày, vẻ mặt không vui.
“Cậu tắt thuốc đi! Đứng lên, tôi cần nói chuyện với cậu!”
Lý Văn Uyên lạnh mặt, chán ghét nhìn Diệp Quân Lâm.
Diệp Quân Lâm dụi tắt điều thuốc, đứng lên đi theo.
“Cha, cha có chuyện gì cứ nói!”
Lý Văn Uyên nhíu chặt hai đầu chân mày: “Cậu vẫn chưa ý thức được tình hình hiện tại sao?”
Diệp Quân Lâm cười cười: “Rất tốt mà, dự án đã lấy được, chỉ còn cần lôi kéo đầu tư, tiền đồ của Tử Nhiễm và chúng ta sau này liền một mảng rộng lớn.”
_ “Đúng, chính là bởi vì tiền đồ của Tử Nhiễm rộng lớn, tình cảnh của cậu rất không tốt.”
“Sao?”
Nghe Lý Văn Uyên nói như vậy, vẻ mặt Diệp Quân Lâm nghi hoặc.
“Cậu cũng biết rõ, chỉ cần dự án này hoàn thành, giá trị con người của Tử Nhiễm liền biến thành vài tỷ, tương lai của nó nhất định có một địa vị ở Tô Hàng. Đến lúc đó cậu cho rằng mình có xứng đáng với nó không? Tôi không nghỉ ngờ năng lực của cậu, chỉ là cậu phải hiểu rõ, cậu vừa mới ra tù, mà hiện tại cũng không như sáu năm trước, gây dựng sự nghiệp quá khó khăn rồi. Khoảng cách giữa cậu và Tử Nhiễm sẽ càng lúc càng lớn.”
Lý Văn Uyên nghiêm túc nói.
Triệu Nhã Lan thêm vào: “Đúng đó, cậu cả ngày không làm gì!
Ngay đến một công việc cậu cũng không có, làm sao xứng đáng với con gái tôi?”
“Chính là như vậy! Nếu về sau cậu vẫn là chồng của Tử Nhiễm, nó có bao nhiêu mất mặt?”
“Chúng tôi sẽ tìm một cơ hội thích hợp để thương lượng với Tử Nhiễm, để hai đứa ly hôn! Điều này đối với cậu và Tử Nhiễm đều tốt! Cậu chuẩn bị tâm lý đi!”
Lý Văn Uyên thở dài.
Diệp Quân Lâm cười cười: “Cha mẹ, hai người đây là muốn qua cầu rút ván sao?”
“Có ý gì? Qua cầu rút ván? Cậu thật sự cho rằng dự án là do cậu đem về? Cậu có giúp đỡ một chút, nhưng để có được dự án này, không phải là do nhìn trúng năng lực của Tử Nhiễm sao?”
“Đúng, nói rất đúng, chuyện này cùng cậu một chút quan hệ cũng không có!”
Đối với việc này, Diệp Quân Lâm chỉ có thể cười một cái.
“Hai người yên tâm, con sẽ để Tử Nhiễm trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhát thế giới này!”
Diệp Quân Lâm cười nói.
Triệu Nhã Lan nhìn anh chằm chằm: “Cậu lấy gì để Tử Nhiễm hạnh phúc, cậu đến cả một căn nhà cũng không có! Nếu nói biệt thự trước kia của cậu, tôi còn có thể tin, hiện tại thì sao?
Cậu là một kẻ nghèo hàn hai bàn tay trắng! Ở cũng là nhà chúng tôi! Cậu không hồ thẹn à?”
“Cậu trước tiên rời đi vài ngày đi, tôi tạm thòi không muốn nhìn thấy cậu.”
“Đúng vậy, gần đây Tử Nhiễm tương đối bận rộn, cậu ở bên cạnh chỉ làm nó phân tâm.”
Lý Văn Uyên thậm chí còn muốn đuổi Diệp Quân Lâm đi.
Bị đuổi đi, Diệp Quân Lâm cũng không hề tức giận.
Đây là những gì anh nợ Lý Tử Nhiễm.
Xuống lầu, một chiếc Rolls-Royce Phantom đã lái đến.
Thanh Long thiếu tướng xuống xe: “Tướng quân, mời!”
Diệp Quân Lâm lên xe.
Triệu Nhã Lan ghé vào cửa sổ nhìn thấy liền nói: “Văn Uyên anh nhanh đến xem, hình như Diệp Quân Lâm vừa lên một là chiếc xe sang trọng.
Lý Văn Uyên lập tức đến gần nhìn xuống, liền thấy một chiếc Rolls-Royce từ dưới nhà mình đi ra.
“Đây là Rolls-Royce Phantom! Chủ xe tuyệt đối là một nhân vật lớn! Diệp Quân Lâm làm sao có thể ngồi trên một chiếc xe như vậy?”
Lý Văn Uyên nói ngay lập tức.
Triệu Nhã Lan liền nhẹ nhõm: “Em chỉ nhìn thấy bóng lưng phía sau, xem ra em nghĩ nhiều rồi, nếu nó đủ tiền mua một chiếc Rolls Royce, nó làm sao lại sống trong một căn phòng nhỏ 100 mét vuông này?”
Lý Văn Uyên hừ lạnh một tiếng: “Em vẫn còn hy vọng vào cái tên ăn bám vợ đó?”
“Đúng vậy, em hy vọng cậu ta thật sự đói chết.”
Trong xe.
Thanh Long hỏi: “Tướng quân, bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Đến khu biệt thự Hoàng Gia Vương Phủ!”
Biệt thự của anh nhất định phải lấy lại!
“Tướng quân, đã điều tra rõ rồi, người hiện giờ ở biệt thự của ngài là Sử Hồng Phil Anh ta hiện giữ chức tổng giám đốc truyền thông Thiên Dự thuộc Quốc tế Kì Hạ của Diệp thị.”
“Anh ta hiện tại là tâm phúc của Diệp Diệu Dương! Sau khi phản bội tướng quân ngài, anh ta liền về dưới trướng Diệp Diệu Dương.”
Diệp Diệu Dương là con trai Diệp Tây Huy – chú ba của Diệp Quân Lâm, ăn chơi trác táng vô cùng, ngày ấy ở bữa tiệc kẻ nói muốn lấy Lý Tử Nhiễm chính là anh ta.
Anh ta đã thèm muốn Lý Tử Nhiễm từ rất lâu.
Nói đến tên Sử Hồng Phi, ánh mắt Diệp Quân Lâm phát lạnh.
Gã từng là tâm phúc, là cánh tay trái của anh.
Là Diệp Quân Lâm một tay đề bạt gã, nếu không có Diệp Quân Lâm gã đã sớm bị bắt vì tội lừa đảo.
Anh nhớ rất rõ, lúc anh gặp chuyện không may, Sử Hồng Phi liền trở thành con chó của Diệp gia, ngay lập tức liên hệ truyền thông và phóng viên trước tiên bôi đen Diệp Quân Lâm. Lại ngụy tạo nhiều chứng cứ Diệp Quân Lâm kinh doanh bát hợp pháp, thành công tống anh vào tù…
Nhớ tới bộ dạng lễ độ cung kính trước mặt mình lúc trước của Sử Hồng Phi, Diệp Quân Lâm liền cảm thấy buồn cười.
Rất nhanh đã đến khu biệt thự Hoàng Gia Vương Phủ.
Đứng trước ngôi biệt thự do chính tay mình thiết kế, ánh mắt Diệp Quân Lâm bừng lên sự tức giận.
Nhà tân hôn của anh mà cũng dám ở?
Phải chết!
Quản gia của biệt thự nhìn thấy hai người Diệp Quân Lâm, bước ra hỏi: “Các người đến đây làm gì? Cần tìm ai?”
Diệp Quân Lâm mỉm cười: “Tôi đến xem nhà của mình!”
“Cái gì? Nhà của cậu? Đầu óc cậu bị hỏng rồi?”
“Tôi nói cho cậu biết, chủ nhân của nơi này là Sử Hồng Phi giám đốc truyền thông Thiên Dự.”
Quản gia chế nhạo nói.
Nụ cười của Diệp Quân Lâm càng sâu: “Vậy Sử Hồng Phi không nói cho các người biết biệt thự này trước kia là của ai sao?”
“Tôi quản hắn là ai làm gì? Tôi chỉ biết Sử tổng!”
Chính lúc này, một chiếc Porsche Panamera tiền đến.
Quản gia liền ngay lập tức chạy đến mở cửa.
Sử Hồng Phi mặc tây trang cùng giày da bước xuống, một cô thư ký mặc trang phục chuyên nghiệp ở bên cạnh vội vàng đỡ lấy, cô thư ký nhỏ có thân hình bóc lửa, đặc biệt là đôi chân dài bọc trong tất đen vô cùng quyền rũ.
Thư ký cùng Sử Hồng Phi về nhà, không cần nghĩ cũng biết bọn họ muốn làm gì.
“Hai kẻ này là ai?”
Sử Hồng Phi nhìn thấy hai người đứng ở cửa lớn biệt thự, vẻ mặt không vui hỏi.
Diệp Quân Lâm chậm rãi quay đầu lại, lúc Sử Hồng Phi thấy anh, nháy máy liền kinh sợ.
Thời điểm diễn ra bữa tiệc đưa ra thị trường của Diệp gia, gã vừa vặn ra nước ngoài công tác, do đó mà gã chưa gặp qua Diệp Quân Lâm.
Bây giờ nhìn thấy Diệp Quân Lâm, trong lòng gã liền run rầy.
Không giống những người khác ở Diệp gia, Sử Hồng Phi đối với Diệp Quân Lâm có một loại tâm lý vừa kính trọng vừa sợ hãi.
‘ Nhát là khi gã đã làm ra việc có lỗi với anh, bây giờ nhìn thấy Diệp Quân Lâm, Sử Hồng Phi liếc một cái cũng không dám.
“Sử tổng đã rất vui vẻ đi?”
Diệp Quân Lâm mỉm cười nói.
Sử Hồng Phi run rẫy hỏi: “Mày tới… mày tới đây làm gì?”
“Tới xem nhà của tôi!”
Diệp Quân Lâm quan sát căn biệt thự.
Sử Hồng Phi lạnh cả da đầu, nhìn Diệp Quân Lâm nói: “Hiện tại biệt thự này với mày không có quan hệ gì, mày nhanh rời khỏi đây!”
Khóe miệng Diệp Quân Lâm kéo lên một nụ cười nhạt: “Nếu tôi không đi thì sao?”
Thư ký nhỏ của Sử Hồng Phi – Ngô Thanh Nguyệt trừng mắt nhìn Diệp Quân Lâm: “Mày là cái thá gì? Còn dám ở đây giương oai? Cút khỏi đây! Nếu không tao sẽ báo cho Diệp Tổng Diệp Diệu Dương, Diệp Quân Lâm mày sẽ bị đánh cho tàn phết”
Thư ký nhỏ nhắc tới Diệp Diệu Dương, Sử Hồng Phi có chỗ dựa liền cười lạnh nói: “Diệp Quân Lâm, niệm tình mày trước kia là cấp trên của tao, tao không làm khó mày, mày nhanh chóng rời khỏi đây đi!”
“Mày thì tính là cái gì? Cũng dám làm khó khăn tao?”
Diệp Quân Lâm cười nhạt.
Ngô Thanh Nguyệt chế nhạo: “Diệp Quân Lâm mày nhìn lại chính mình xem, mày là cái quái gì hả? Dám nói chuyện với Sử tông như vậy, còn không mau quỳ xuống bò ra ngoài!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.