Chương trước
Chương sau
“Giải quyết, cậu lấy gì để giải quyết, lấy chút ít võ công mèo cào của cậu giải quyết sao,…” Vương Trung Thiên rõ ràng cực kỳ tức giận, nhìn Trung Quân như kiểu người si nói mộng “mười năm trước tên Năm Thẹo tám tên đàn em đã một đường tắm máu đất Hưng Thành này, không biết có bao nhiêu ông trùm đất Hưng Thành này ngã xuống, bây giờ thực lực ông ta không thua bất kỳ gia tộc nào ở đất Hưng Thành này, cậu nghĩ đó là may mắn sao?. Chưa nói hiện nay sản nghiệp trong tay hắn rất nhiều, đàm em càng đông đúc, nhà họ Vương nếu đối đầu với hắn cũng chưa chắc có được ưu thế gì… hiểu chưa?”
Lợi hại vậy à? Trung Quân tiếp tục hóp một ngụm trà, tỏ vẻ không quan tâm.
Cậu! Cậu…. Vương Trung Thiên tức đến hơi thở cũng có chút khó khăn, rõ ràng không còn lời gì để giải thích nổi. Nếu không phải vì Trung Quân có chút công lao bảo vệ an toàn cho Gia Hân, có lẽ ông ta đã sớm đá Trung Quân ra khỏi cửa nhà họ Vương.
Lúc này một tên cận vệ hoảng hốt chạy vào miệng không ngừng “gia chủ…gia chủ”
Hàn Quản Gia tức giận “Ngươi không biết phép tắc sao, làm ồn ào như vậy còn ra thể thống gì”.
Tên vệ sĩ nhất thời ngơ ngác, nhưng việc quá cấp bách hắn mạnh dạn thưa “xin lỗi gia chủ, chỉ là sự việc quá cấp bách, thuộc hạ nhất thời không kiểm soát được, mong gia chủ tha tội”.
“Chuyện gì” Hàn Quản Gia hỏi.
“Cô Gia Hân mất tích rồi, hiện không rõ tung tích, di động cũng không gọi được” Cận vệ kính cẩn thưa.
Cái gì.
Vương Trung Thiên đứng bật dậy, lao đến trước mặt tên cận vệ, hai tay kéo áo anh ta “chuyện xảy ra khi nào? sao bây giờ mới báo? các ngươi phái người đi điều tra chưa?”.
Cận vệ rung rung đáp, “Cô Linh mới vừa gọi thông báo, thuộc hạ đã phái sáu tổ đội thám tra, cũng đã báo cảnh sát, nhưng hiện vẫn không có thông tin gì”.
Vương Trung Thiên thất thần nhìn tên bảo vệ, lúc này trông ông ta như già thêm mười tuổi, hữu khí vô lực, chỉ có thể run rung đứng im tại chổ, cũng không nói thêm lời nào.
Hàn Quản Gia hiểu rõ Vương Trung Thiên nhất nên tỏ ra vô cùng lo lắng.
“Lập tức phái thêm người đi điều tra, những nơi cô Hân thường lui tới tìm hết cho tôi, các mối quan hệ bên ngoài cũng không ngoại lệ…đi đi” Quản Gia Hàn nghiêm trang ra lệnh.
“Đi hết đi” Vương Trung Thiên rõ ràng đã không còn chút sức lực, gánh nặng ông ta phải đối mặt trong thời gian này quả là rất lớn, những điều ông ta lo sợ cứ lần lượt xuất hiện, giống như có một bàn tay vô hình nào đó đang dần thôn tính nhà họ Vương, uy hiếp tinh thần ông ta đến cùng cực. Với một người gần đất xa trời như ông ta có thể cầm cự đến bây giờ đã là một kỳ tích.
“Dạ” tên bảo vệ nói xong xoay người đi mất.
Hàn Quản Gia ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn Trung Quân bước đi, ông ta lại nhìn vào ly trà, trong đầu hiện lên rất nhiều nghi vấn “tên này quá khó hiểu, quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức cuồng ngạo, chẳng lẽ là cao thủ sao, nếu là cao thủ sao lại chấp nhận làm một vệ sĩ nho nhỏ cho nhà họ Vương, nếu không phải thì làm sao có thể dễ dàng lấy được ly trà từ tay ông ta, dù trên giang hồ không ít những cái được xem là bàn môn tà đạo cũng có thể làm được điều này, nhưng dáng vẻ rõ ràng không giống, từ cốt khí đến tính cách đều toát một sự ngoan cường như binh sĩ đứng ngoài chiến trận. Hừm! không lẽ mình thật sự đã già đến cả người đứng trước mặt cũng không thể nhìn ra.
Ông ta thở dài quay sang nhìn Vương Trung Thiên, khẽ đỡ ông ấy ngồi vào ghế, ông biết tất cả những lời khuyên hay an ủi lúc này hoàn toàn vô ích. Vốn định thông báo cho Vương Trung Thiên một chút về phát hiện của mình đối với Trung Quân, tuy nhiên ông cũng không chắc về những điều mình suy nghĩ, thời điểm cũng không thích hợp, phải đợi khi tìm hiểu rõ ràng rồi báo sau cũng được – Hàn Quản gia thầm nghĩ.
Trung Quân ra đến cổng trang viên, hắn tấp vào vệ đường móc điện thoại ra gọi một cuộc, đầu dây bên kia nhanh chóng kết nối.
“Đại ca, làm sao lại nhớ đến em thế? Giọng điệu bên kia rõ ràng rất phấn khởi.
Trung Quân “hừ” một tiếng sau đó nghiêm giọng “Điều tra cho tôi một người”.
- ---
Lúc này tại một căn nhà xưởng ngoại ô, Hoàng Vi Khai đang ung ung ngồi lắc lư ly rượu Macallan, hương rượu cay nồng khiến hắn càng thêm kích thích. Bên cạnh là một thanh niên khá ưu tứ đang khom lưng rót rượu cho hắn, dáng vẻ cung kính vô cùng.
Nhà họ Vương chưa có tin tức gì sao? Hoàng Vi Khai hờ hững nói.
Hắc Hổ trầm giọng “vẫn chưa”
Hoàng Vi Khai ý cười tỏ ra khinh thường “Nhà họ Vương ngày càng vô dụng rồi, hay là do ta đánh giá họ quá cao nhỉ”.
Cậu chủ có cần tôi gọi cho họ không? Đợi mãi cũng phát chán.
Uh, vậy theo ý ông đi. Hoàng Vi Khai lơ đễnh nhìn Gia Hân đang bị trói ở góc có phần chật vật, lúc này cô vẫn chưa tỉnh, nhưng nét đẹp cũng không vì thế mà giảm đi.
Hắc Hổ gọi điện xong mỉm cười ra hiệu, Hoàng Vi Khai bật cười ha hả “Lần này lão già Vương Trung Thiên chắc không phải đột tử mà chết đó chứ, như vậy không vui đâu, ha ha”.
Hứa Phong bên cạnh cũng không ngừng tâng bốc “Cậu chủ Hoàng đã ra tay, nhà họ Vương thì có xá gì, lát nữa nói không chừng tên già Vương Trung Thiên kia còn quỳ hai tay dâng dự án khu đô thị Hưng Phát cho cậu nữa,…”
Hoàng Vi Khai nghe thế, càng cười to rạng rỡ “nhưng mà bắt ông ta quỳ bái tôi, không phải trù tôi chết sớm đó chứ,… chà chà tổn thọ, tổn thọ” Hắn lắc đầu nhưng miệng vẫn cười không ngậm được.
Cậu chủ, vậy con ả này phải xử sao đây? Hứa Phong điểm nụ cười gian tà nhìn Gia Hân, người con gái này rất đẹp, từ lâu hắn muốn cùng cô ta trải qua một đêm xuân đáng nhớ, nhưng luôn thất bại. do đó đối với Gia Hân không chỉ là khao khát chiếm hữu, trả thù mà còn là chấp niệm không thể buông bỏ được.
Hoàng Vi Khai tất nhiên nhìn ra ý đồ của Hứa Phong, nhưng không muốn nói ra, nhưng rõ ràng hận ý lại có một chút. Hoàng Vi Khai thản nhiên nói “Bổn thiếu gia tất nhiên là có tính toán, ngươi ngồi xem là được”. Nói rồi đưa mắt ra hiệu Hắc Hổ.
Hắc Hổ hiểu ý, không nhanh không chậm cầm một thùng nước đi đến bên cạnh Gian Hân, trực tiếp hất hết lên người cô ta, chẳng mấy chốc Gia Hân liền tỉnh lại, cảm giác có chút lạnh lẽo khó chịu, nhưng nhanh chóng nhận ra tình hình không khỏi nảy sinh sợ hãi.
Ở đây là đâu? các ngươi muốn làm gì?
Hoàng Vi Khai cười kha khả “còn không phải anh đây vì quá nhớ em sao, hôm nay anh nhất định khiến em thỏa mãn, còn về nơi này là do anh chọn, nơi đây không gian rất yên tĩnh, rộng rãi thoáng mát, rất thích hợp để chúng ta hoan hỉ, thế nào không tệ chứ?”
“Đê tiện! tôi không ngờ nhà họ Hoàng lại có người vô sĩ như anh đấy” Dù gì cũng là cô chủ của một gia tộc lớn, khí thế của Gia Hân tất nhiên không phải người bình thường có thể so sánh.
“Hay! nói rất hay! thú vị đấy! không biết ở trên giường em có thú vị như thế không, tôi thật sự hiếu kỳ quá a” Hoàng Vi Khai vỗ tay cười châm chọc.
Anh dám.
Hoàng Vi Khai cười càng điên cuồng, ẩn chứa một sự thù hận không thể che dấu “Cô nghĩ mọi việc đã đến nước này, dám hay không dám có gì khác nhau…”. Hắn vốn có ý định muốn nhà họ Vương tận mắt chứng kiến mình chà đạp Gia Hân, qua đó có thể tạo một vết thương nhất định đối với nhà họ Vương, nhưng nghĩ lại thấy có chút không ổn, dù gì nhà Họ Hoàng và nhà họ Vương là cùng cấp bậc, rốt cuộc vẫn là không nên quá khinh địch rất dễ “lật xuồng trong mương”.
Hắn quyết định ra tay sớm hơn, dùng video ti tiện của Gia Hân đưa lên truyền thông, lấy sức mạnh cộng đồng đè ép nhà họ Vương như vậy không những có xác suất thành công cao, hiệu quả càng tốt, mặt mũi nhà họ Vương rất có thể một lần mà quét sạch. Hắn híp mắt cười gian tà khẽ phất tay ra hiệu cho Hắc Hổ.
Hắc Hổ cười cười, ra hiệu cho một tên một tên bảo vệ đi sắp xếp, rất nhanh đèn nhà kho được mở sáng chiếu thẳng về hướng Gia Hân, thiết bị quay được bố trí ổn thỏa. Hắn gật đầu báo hiệu đã sẵn sàng.
Từ lúc nhận được thông tin về cô chủ, người nhà họ Vương tức tốc lên đường. Một đoàn hơn 20 người trên 6 chiếc xe BMW sang trọng dừng cách nhà kho hơn 500m. Người dẫn đầu là Hàn Quản Gia, Tôn Văn và 19 võ sĩ khác, trong đó Hán Siêu cũng được bổ xung vào lực lượng này, cũng là người có sức mạnh cao nhất sau Hàn Quản Gia và Tôn Văn.
Hàn Quản Gia trầm ngâm quan sát trận huống, dù đây là lực lượng tương đối mạnh của nhà họ Vương, nhưng đối phương đã không ngại công khai địa điểm, chứng tỏ đã có chuẩn bị, nhà họ Vương bất quá chỉ có thể ứng phó trong bị động.
Tôn Văn đứng bên cạnh Hàn Quản Gia không dám thất lễ lên tiếng “Quản Gia Hàn, chúng ta nên làm gì, phía trước chắc hẳn có mai phục”
“Uh! đó là điều tất nhiên” Hàn Quản gia tỏ ra thận trọng nói.
Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?.
Hản Gia Hàn suy nghĩ một lúc “Hán Siêu, ngươi hãy đi trước một bước, cố gắng tiếp cận xem xét tình hình bên trong, nhưng không được manh động. Ngươi làm được chứ?
“Được” Hán Siêu rất tự tin vào năng lực của mình, với hắn đây là cơ hội cực tốt để tạo ấn tượng trước nhà họ Vương, nói không chừng có thể trực tiếp cứu được cô chủ, thì vị trí của hắn tại nhà họ Vương được nâng lên không ít. Do đó Hán Siêu hăng hái nhận lời.
Tôn Văn, cậu cũng dẫn theo một nhóm di vòng từ phía sau, âm thầm tiến tới, khi nào có hiệu lệnh lập tức xông vào cứu người, tuyệt không thể tham chém giết.
Vâng! nói xong liền dẫn người rời khỏi.
Hàn Quản Gia cũng không chần chừ, cố tình đi chầm chậm về phía cổng nhà kho. Ông muốn lôi kéo sự chú ý của cao thủ nhà họ Hoàng, để Hán Siêu dễ dàng thâm nhập bên trong.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.