Phút chốc Gia Hân bước xuống, nụ cười tươi mát trong chiếc áo ngắn màu hồng cánh sen, khoe làn da trắng như sữa khiến Hán Siêu không khỏi nuốt nước bọt.
Nào! Hân Hân ngồi đi, anh lấy cơm cho em nhé. Thái độ Hán Siêu mười phần dịu dàng
Cám ơn anh!
Hai ngày này Gia Hân không được ăn cơm do Chung Linh nấu, nên vừa nghe liền chạy xuống, nhìn bàn thức ắn nóng hổi, nhéch môi cười sung sướng.
- Hài! Chỉ là mấy món tầm thường, có cần vui vẻ như vậy không.
Hán Siêu nhìn thấy biểu hiện này, không tránh khỏi một chút coi thường, nhưng đây là cô chủ nhà họ Vương, hắn đương nhiên không ý kiến.
Này! bà làm gì đó, nơi này có chỗ cho bà sao, đi đi.
Hán Siêu tức giận khi nhìn thấy Chung Linh vậy mà cũng ngồi bào bàn ăn, Hắn chưa bao giờ thấy người hầu có thể cùng với chủ nhân ngồi chung mâm, ăn chung món, thế giới quan của hắn trước nay đều là vậy, dù là gia tộc họ Trương chỉ là gia tộc hạng II, nhưng việc phân cấp này vẫn tương đối rõ ràng, huống chi Gia Hân là cô chủ nhà họ Vương, nên Hán Siêu càng tin tưởng vấn đề này chỉ có hơn chứ không kém.
Gia Hân và Chung Linh nhất thời kinh ngạc, miệng chữ O nhìn Hán Siêu, nắm cánh tay Hán Siêu nhẹ nhàng giải thích.
“Không sao đâu, lâu rồi đều như vậy, cô Linh là bảo mẫu của em từ bé, anh đừng quan tâm quá.
Hán Siêu há hốc như nghe phải một chuyện kinh dị, lạ lùng đến mức khó tin.
Hán Siêu lắc đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-tinh-su/1155525/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.