Phút chốc Gia Hân bước xuống, nụ cười tươi mát trong chiếc áo ngắn màu hồng cánh sen, khoe làn da trắng như sữa khiến Hán Siêu không khỏi nuốt nước bọt. Nào! Hân Hân ngồi đi, anh lấy cơm cho em nhé. Thái độ Hán Siêu mười phần dịu dàng Cám ơn anh! Hai ngày này Gia Hân không được ăn cơm do Chung Linh nấu, nên vừa nghe liền chạy xuống, nhìn bàn thức ắn nóng hổi, nhéch môi cười sung sướng. - Hài! Chỉ là mấy món tầm thường, có cần vui vẻ như vậy không. Hán Siêu nhìn thấy biểu hiện này, không tránh khỏi một chút coi thường, nhưng đây là cô chủ nhà họ Vương, hắn đương nhiên không ý kiến. Này! bà làm gì đó, nơi này có chỗ cho bà sao, đi đi. Hán Siêu tức giận khi nhìn thấy Chung Linh vậy mà cũng ngồi bào bàn ăn, Hắn chưa bao giờ thấy người hầu có thể cùng với chủ nhân ngồi chung mâm, ăn chung món, thế giới quan của hắn trước nay đều là vậy, dù là gia tộc họ Trương chỉ là gia tộc hạng II, nhưng việc phân cấp này vẫn tương đối rõ ràng, huống chi Gia Hân là cô chủ nhà họ Vương, nên Hán Siêu càng tin tưởng vấn đề này chỉ có hơn chứ không kém. Gia Hân và Chung Linh nhất thời kinh ngạc, miệng chữ O nhìn Hán Siêu, nắm cánh tay Hán Siêu nhẹ nhàng giải thích. “Không sao đâu, lâu rồi đều như vậy, cô Linh là bảo mẫu của em từ bé, anh đừng quan tâm quá. Hán Siêu há hốc như nghe phải một chuyện kinh dị, lạ lùng đến mức khó tin. Hán Siêu lắc đầu ân cần nói “Hân Hân, dù gì em cũng là cô chủ của gia tộc lớn, để người hầu ăn cùng há chẳng phải làm mất thân phận em sao? tuy cô ta là bảo mẫu của em, nhưng thân phận vẫn là người hầu, em vạn lần để ý mới được”. Đứng ở góc độ của hắn, điều này tất nhiên là không thể. Ờ… xin lỗi cô chủ, tôi quên dưới bếp còn chút việc, lát tôi ăn sau cũng được. Nói rồi đứng dậy hơi cúi đầu tỏ vẻ áy náy, sau đó xoay người đi một mạch vào nhà bếp, mặc cho Gia Hân có gọi lại, nhưng Chung Linh vẫn như không nghe thấy, mí mắt đã bắt đầu ửng đỏ. Gia Hân bất chợt rùng mình, cô xem Chung Linh như người thân thiết trong nhà, không hề câu nệ tiểu tiết, nhưng hôm nay sự việc thành ra như vậy khiến cô cảm thấy rất áy náy. Hán Siêu, dù sao cô Linh là người thân của em, anh có thể khách khí với cô ấy một chút được không? Hân Hân à, anh là vì tốt cho em thôi, em có thể không để ý, nhưng người ngoài nhìn vào thì sao, anh thật sự mong em có thể hiểu. Nói xong Hán Siêu nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Gia Hân, xoa nhẹ hưởng thụ cái mịn màng từ da thịt, cảm giác mát lạnh khiến hắn cảm thấy một chút rạo rực. Bằng biểu hiện của Gia Hân hai ngày qua, hắn tin chắc Gia Hân đã có tình ý với mình, chỉ cần tháo dỡ một ít rào cản tâm lý, chỉ cần hắn chủ động một chút, thì việc nắm giữ trái tim người đẹp chỉ là vấn đề chỉ là thời gian. Hắn muốn đuổi Chung Linh đi một phần để tạo ra cơ hội này, tất nhiên sẽ rất nhiệt tình nắm bắt. Gia Hân chưa từng tiếp xúc thân mật với ai như vậy, liền giật tay về, khuôn mặt ửng đỏ đến mang tai, cảm giác rất phức tạp, cô luôn muốn ở gần thần tượng, nhưng đây không phải là điều cô muốn, cảm thấy rất bối rối. Xin lỗi Hân Hân, là anh không tốt, chỉ là anh thật sự không kìm được lòng mình, anh…anh. Hán Siêu một mặt hối lỗi nhưng trong lòng lại rất cao hứng, biểu hiện của Gia Hân không nằm ngoài dự đoán của hắn. Uh! Sau này anh đừng như vậy, không tốt đâu. Anh biết rồi, em ăn đi. Gia Hân ăn nhanh chóng rồi chạy về phòng, đóng cửa lại vẫn còn cảm giác xấu hổ. Cô có cảm giác chuyện này có vẻ không đúng “Hán Siêu chắc không phải hiểu lầm gì đó chứ, sao anh ấy có thể như vậy”, giác quan thứ 6 của người phụ nữ cho cô biết dường như cô mắc sai lầm gì đó, nhưng không biết là sai ở đâu, nhưng cảm giác Hán Siêu bây giờ và Hán Siêu là người thần bí lúc trong nhà kho kia có chút không giống. Cô thẩn thờ đi đến bên giường, suy nghĩ miên mang đến khi chìm sâu vào trong giấc ngủ. …… Thời tiết Hưng Thành đang bước vào giai đoạn chuyển mùa, cái lạnh mùa đông đã bắt đầu phủ xuống khắp Thành Phốành, dù là buổi trưa nhiệt độ cũng không vượt quá 10 độ, ban đêm hạ xuống đến vài độ âm, một số nơi đã bắt đầu có tuyết rơi, vô cùng đẹp mắt. Trung Quân vẫn giữ thói quen chạy bộ vào năm giờ sáng, nếu không được mười km hắn sẽ không dừng lại, có được một thân thể cường tráng hiện tại ít nhiều do thói quen này tạo thành. Cái lạnh không độ C chả ảnh hưởng gì tới hắn, vẫn chậm chậm theo nhịp điệu 1, 2, 1, 2 giống như đang hành quân khi còn ở Bắc Cảnh. Đang trong lúc quay về hắn chợt bắt gặp một lão giả đang nằm trên đường, trên người khoát một bộ trang phục lạnh màu xám dầy cộm, đầu quấn khăn, khuôn mặt hốc hác, hàng râu dài màu trắng khói, ước chừng phải hơn bảy mươi tuổi có thừa. Trên thân có một chút tuyết động khiến thân thể không ngừng run rẩy, khuôn mặt tím ngắt, nhưng tròng mắt lại căng ra hết mức rất đáng sợ. Trung Quân bước đến bên cạnh, kiểm tra qua một chút, thấy người này vẫn còn sống, nhịp tim hỗn loạn, hơi thở khó khăn. Anh khẽ nhíu mày thầm lẩm bẩm. “Chẳng lẽ ông lão bị đột quỵ”. Nhìn các triệu chứng này, Trung Quân chắc chắn đến 90 phần trăm điều mình nghĩ là đúng, Hắn vội cởi bỏ y phục bản thân, cuộn tròn thành một dạng như gối, nhẹ nhàng đặt đầu ông lão lên, sau đó rút một kim châm đâm vào huyệt phong trì xoay nhẹ theo chiều kim đồng hồ, rồi tiếp tục một loạt các động tác xoa bóp. Đây là những điều hắn đã lĩnh hội trong quân y, dù không phải là bác sĩ nhưng việc nhận dạng bệnh hay những thao tác sơ cứu cơ bản, Trung Quân vẫn là nắm rất chắc. Trong những hoàn cảnh đặc biệt phải tác chiến với địch tại vùng hoang sơ, hẻo lánh, những kiến thức y học này lại tỏ ra vô cùng quý giá. Sau một lúc duy trì các động tác sơ cứu, sắc mặt ông cụ dần trở nên hồng hào, hơi thở ổn định, cánh tay đã có thể vận động nhẹ nhưng rất yếu. Thấy ông cụ đã qua cơn nguy kịch, Trung Quân hít một hơi thở phào nhẹ nhõm. Lão bá thấy trong người thế nào rồi, còn chổ nào không khỏe không, bệnh viện khá gần đây tôi có thể đưa ông đến đó? Trung Quân ân cần hỏi han Ông lão thêu thào “tốt hơn rồi, tốt rồi,… cậu giúp ta lấy lọ thuốc trong ngực được không?” Oh! Trung Quân mò trong ngực ông lão, lấy ra một lọ thuốc màu trắng, thầm nghĩ chắc đây là một loại thuốc đặc trị, trút ra một viên đưa đến miệng cho ông lão. Đúng như Trung Quân nhận định, viên thuốc uống vào không lâu đã có tác dụng, có thể tự ngồi dậy nhưng Trung Quân vẫn lịch sự đỡ lấy. Lão bá! Sao ông ở đây chỉ có một mình vậy? nhà có gần đây không hoặc có ai quen ở gần đây không? Này! cậu hỏi gì lắm thế, ai trả lời nổi. Tuy nói vậy nhưng ông Lão hoàn toàn không khó chịu, khuôn mặt vẫn điểm một nụ mỉm cười nhẹ. Ài! xin lỗi, là tôi quan tâm ông thôi, với sức khỏe hiện tại của ông ở ngoài trời lạnh thế này e là không ổn lắm. Trung Quân gãi gãi đầu thưa. Vậy sao! trời có lạnh như thế không, vậy sao cậu lại ăn mặc mỏng manh thế? Ông lão cười cười chỉ vào bộ trang phục Trung Quân đang mặc, chỉ một cái ái thun mỏng, quần ngắn, giống như chỉ mặc tùy tiện cho có. - Hài! Trời lạnh hay không, ông không phải cởi đồ ra liền biết ngay sao. Trung Quân cười hì hì “tôi còn trẻ tất nhiên không sợ lạnh rồi”. Thật không? Tất nhiên là thật, tôi sao có thể lừa ông chứ. Ông lão cười ha ha, được…được, cậu cũng khá thú vị đấy. Ơ! mà ông có cần người nhà đến đón không? Không phải tôi đã nhắn tin rồi sao? Ông lão cười rạng rỡ, xòe lòng bàn tay có chiếc điện thoại nhỏ, trên đó hiển thị dòng chữ Message sent. Hì hì! Lão bá tay cũng nhanh thật, còn nhanh hơn mấy tên… nói đến đây Trung Quân như giật mình, lãng qua chuyện khác. Lão bá sao lại ở đây vậy, không phải chạy bộ chứ? Hùm! Chứ cậu nghĩ là gì, tối thế này không lẽ ra đây ngắm cảnh. Hì hi, đang định mở miệng thì bất chợt có một chiếc MayBach sang trọng, màu đen tuyền cực kỳ quyền quý, nhìn là biết không rẽ đậu ngay chổ này, hai người một nam, một nữ khá sành điệu bước xuống, cô gái nhanh chân chạy ngay đến ông cụ, tay đỡ ông đứng dậy quan tâm không dứt, hoàn toàn không để ý có người khác bên cạnh. Ông à, không phải cháu nói với ông rồi sao, nếu ông thích tập thì có thể tập ở nhà mà, máy móc gì nhà chúng ta đều có cả, việc gì ông phải ra ngoài này, lại không mang theo vệ sĩ nữa chứ…hừ! ông thật sự làm cháu tức chết. Cô gái giận dỗi, nũng niệu lại khiến ông lão cười ha hả. Được rồi… được rồi, ông nghe con là được chứ gì? Mình về đi ông, trời lạnh thế này không ở ngoài lâu vậy được đâu. Cô gái định dìu ông cụ hướng ra xe. Ông cụ vẫn cười ha hả “này cậu nhóc! lần này phải cám ơn… ơ!… người đâu rồi” ông ta quay người qua thì không còn thấy ai, ngơ ngác hỏi: Tiểu Vân con có thấy cậu thanh niên vừa đứng đây không? Hình như là có, chỉ là bây giờ không thấy đâu. Tiểu Vân trả lời không chắc chắn. - Hài, còn nói tôi nhanh, xem ra cậu còn nhanh hơn tôi. Ông lão đứng nhìn về phía chỗ Trung Quân lúc nãy ngồi, miệng nhéch lên để một nụ cười bí hiểm, nụ cười của ông khiến Tiểu Vân ngơ ngác không hiểu. Ông ơi! ông cười gì thế? Ông lão vuốt mái tóc dài óng ả của Tiểu Vân ra vẽ cưng chiều “không có gì, về thôi” Dạ!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]