Bị mọi người nhìn chằm chằm, Viên Lâu Lan căng thẳng trong lòng nói: "Anh ta chỉ là may mắn mà thôi."
Bình Tam Tiếu nói: "Y đạo không có may mắn."
Viên Lâu Lan chần chừ một lúc, lúc này mới trầm giọng nói: "Y thuật của tôi quả thật không bằng anh ta. Y thuật của anh ta cũng không kém thầy nhiều lắm."
Mặc dù cô ta đã rời khỏi quân diệt ma, nhưng cô ta vẫn có thể nghe ngóng được tình huống trong quân diệt ma.
Dưới sự chỉ đạo của bác sĩ Đường Tuấn thì tiến độ huấn luyện của quân diệt ma còn nhanh hơn cô ta đảm nhiệm mấy lần.
Khi đó cô ta mới hiểu được y thuật của Đường Tuấn đã vượt xa bản thân.
Tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt.
Xem ra bác sĩ Đường Tuấn này thật sự có tài.
Bình Tam Tiếu nói: "Nếu như vậy thì Viên Lâu Lan, cô đi mời cậu ta đến đây đi."
Viên Lâu Lan nói: "Tôi ư."
Cô ta cũng cần mặt mũi chứ, trước đó đã xung đột với Đường Tuấn mà bây giờ lại đi mời Đường Tuấn khiến cô ta có chút xấu hổ.
Bình Tam Tiếu nói: "Viên Lâu Lan, lòng dạ của cô nên cởi mở hơn thì con đường y đạo mới có thể tiến xa hơn được nữa."
Viên Lâu Lan khẽ hừ một tiếng, không để bụng nói: "Tôi đi mời là được chứ gì."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y/3348298/chuong-3458.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.