Chương trước
Chương sau
Sắc mặt của Vũ Vô Thương và Lâm Giang Tiên chợt biến đổi.



Trầm Thanh Đằng nói rất nhẹ nhàng đơn giản, nhưng vết thương đạo cơ có thể nói là một trong những thương thế khó chữa trị nhất, cho dù là bác sĩ thần cũng không khác là bao.



Vết thương đạo cơ của Liễu Phi Tiên chính là do tâm ma chướng đưa đến, cũng dễ chữa một chút.



Mà nếu như vết thương đạo cơ là do vị Tiểu Tôn Giả Trầm Thanh Đằng xếp thứ mười lăm trên Bia kỷ nguyên gây ra, sợ rằng là không cách nào trị được! Trầm Thanh Đằng đây là muốn bẻ gãy con đường tu hành của Đường Tuấn! Vũ Vô Thương nhìn về phía Đường Tuấn, đôi mắt đỏ hồng lên, quỳ gối trước mặt Lâm Giang Tiên nói: "Sư phụ, chuyện này anh ta cũng không sai, không thể để anh ta bị đối xử như vậy được."





Đội viên của tiểu đội Sát Thần có người muốn kéo Vũ Vô Thương dậy: "Vô Thương, cô cần gì phải cầu tình cho anh ta chứ."



Vũ Vô Thương hất tay của người kia ra, quát lên: "Cút đi!"



Những người này của tiểu đội Sát Thần là cái dạng gì, những ngày này cô ta đã thấy rõ hết rồi.







Phải làm bạn với những người này thậm chí khiến cô ta cảm thấy có chút buồn nôn.



Người của tiểu đội Sát Thần ngẩn người ra, chợt cười lạnh đứng sang một bên, có người châm chọc nói: "Vũ Vô Thương, tôi có lòng khuyên nhủ, cô đừng quá coi trọng bản thân như vậy. Tiểu đội Sát Thần chúng tôi cần chính là Vương Trùng."



Vũ Vô Thương ngoảnh mặt làm ngơ với những lời này, ánh mắt dừng ở Lâm Giang Tiên, nói: "Sư phụ."



Lâm Giang Tiên thở dài, nói với Trầm Thanh Đằng: "Cho tôi chút mặt mũi đi. Ông thay đổi cách trừng phạt cậu ta một chút, cũng không cần phải làm tổn thương đạo cơ của cậu ta mà."



Trầm Thanh Đằng hừ lạnh một tiếng rồi nói: "Lâm Giang Tiên, thể diện của ông tôi cũng chẳng xài được. Nếu như ông tiếp tục xin tha cho cậu ta, vậy chính là quyết định đánh với tôi một trận. Trận chiến giữa Tiểu Tôn Giả cũng lâu rồi không mở ra, tôi không ngại làm trận đầu đâu!"



Ánh mắt của Lâm Giang Tiên rùng mình, khí tức loé lên rồi biến mất.



Trong lúc ông ta đang do dự có nên ra tay hay không thì bên ngoài vang lên một âm thanh: "Tư Không Tuyền cầu kiến bác sĩ Đường Tuấn!"



"Tư Không Tuyền là ai vậy? Không nghĩ tới Đường Tuấn anh còn có bè cánh!"



Đội viên của tiểu đội Sát Thần lạnh lùng nói.



"Câm miệng!"



Lâm Giang Tiên quát một tiếng, nói: "Tên của tiền bối Tư Không Tuyền là tên mà cậu có thể gọi thẳng à?"



Đội viên kia của tiểu đội Sát Thần bất ngờ không kịp đề phòng, đã bị chấn động.





Tư Không Huyền này có vẻ như là một nhân vật lớn.







Lâm Giang Tiên nhìn về phía Trầm Thanh Đằng rồi nói: "Trầm Thanh Đằng, ông còn muốn tiếp tục không?"







Trầm Thanh Đằng thở dài một hơi rồi nói: "Đi ra ngoài nghênh tiếp tiền bối Tư Không Huyền này đã rồi nói sau."







Đám người nối đuôi nhau đi ra.







Chỉ thấy ở trước cung điện có một ông lão mái tóc trắng xoá.







"Ra mắt tiền bối Tư Không Huyền."







Nhìn thấy ông lão, đám người Trầm Thanh Đằng và Lâm Giang Tiên vội vã chào.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.