Vũ Vô Thương cắn môi, lắc đầu nói: "Thầy ơi, thầy làm sai rồi."
Lâm Giang Tiên quát lên: "Con thì biết cái gì!"
Một tay vỗ vỗ Vũ Vô Thương không cho cô ta tiếp tục nói.
Đường Tuấn cười nhìn về phía Lâm Giang Tiên và Liễu Phi Tiên, nói: "Muốn tôi đi xin lỗi cũng rất đơn giản thôi. Chỉ cần anh có thể đem tôi đi là được."
Anh vừa dứt lời thì trong sân xuất hiện sự yên tĩnh trong giây lát.
Liễu Phi Tiên chần chừ nhìn về phía Lâm Giang Tiên, hỏi: "Tiền bối, ông xem?"
Lâm Giang Tiên nói: "Cậu tự mình ra tay đi."
Ông ta còn phải nhanh chóng chữa trị cho Vương Trùng nữa, không muốn lãng phí thời gian ở trên người Đường Tuấn.
Liễu Phi Tiên gật đầu, nói: "Cảm ơn tiền bối."
Lúc nói chuyện, một tay anh ta trực tiếp bắt lấy Đường Tuấn, cười lạnh nói: "Tôi cũng không phải như con gà yếu nhớt Thôi Đoan kia đâu."
Phịch một tiếng, một tay của Đường Tuấn cũng đón lấy Liễu Phi Tiên.
Hai bàn tay của hai người va chạm vào nhau phát ra một tiếng nổ vang.
Hai người vậy mà lại ngang tài ngang sức.
Liễu Phi Tiên giật mình, cười nói: "Thú vị đấy. Nhưng hôm nay anh không chạy thoát được đâu."
Giáo bạc trong tay giống như con rồng đang nổi cơn thịnh nộ! Đâm về phía của Đường Tuấn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y/3348287/chuong-3447.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.