Chương trước
Chương sau
Thôi Đoan khiếp sợ không thôi, trong mắt đã lộ ra sắc thái hoảng sợ. Anh ta vừa định rút bàn tay lại, nhưng ngay sau đó, mười hai luồng ánh sáng đã bắn ra từ phía sau lưng Đường Tuấn.



“Dừng tay!” Vào thời điểm mười hai luồng ánh sáng kia xuất hiện, vẻ mặt của Viên Nhân Phi chợt biến đổi, vội vàng hô lên.



Nhưng anh ta vẫn là chậm hơn một bước. Mười hai luồng ánh sáng kia đúng là bộ kiếm trận mà Đường Tuấn có được ở bên bờ sông tiên kia, mười hai thanh phi kiếm trực tiếp đâm vào trong cơ thể của Thôi Đoan.





Kiếm khí vô tận và sức mạnh to lớn trong giây lát đã khiến cho một Thôi Đoan sống sờ sờ nổ tung!



Thôi Đoan nổ to thành một làn sương máu ở trên không trung, trong đó truyền ra tiếng kêu rên thống khổ của Thôi Đoan.







Làn sương máy ngưng tụ thành Thôi Đoan một lần nữa, lúc này anh ta cách Đường Tuấn rất xa, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt hoảng sợ đến cực điểm. Một kích vừa rồi của Đường Tuấn suýt chút nữa đã đục ra một lỗ hổng ở trên thế giới nhỏ của anh ta!



Viên Nhân Phi bay lại đây, bảo vệ ở trước mặt Thôi Đoan, ánh mắt nhìn vào Đường Tuấn, nói: “Vừa rồi cậu không nghe thấy gì sao, tôi bảo cậu dừng tay!”



Đường Tuấn cười cười, nói: “Tôi dừng tay, vậy anh ta cũng sẽ dừng tay sao?”



Thực ra anh cũng đã nhẹ tay lắm rồi, nếu không vừa rồi mười hai mảnh phi kiếm kia đã có thể dễ dàng đục một cái lỗ trên thế giới nhỏ của Thôi Đoan! Chiến đấu với Thôi Đoan, ngay cả một phần mười sức lực anh cũng chưa phải phát huy ra.



“Vương Trùng!”



Viên Nhân Phi hơi giật mình, nhìn về phía Vương Trùng, quát: “Anh dạy dỗ thủ hạ như thế nào vậy?”



Vương Trùng bay lại đây, ánh mắt của anh ta cũng có chút kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ được thực lực của Đường Tuấn vậy mà lại mạnh mẽ đến như thế.





“Chẳng qua chỉ là dựa vào uy thế của Đạo Khí mà thôi. Nếu bộ kiếm trận kia thuộc về tôi, tôi cũng có thể làm được!” Vương Trùng thầm nói.







Anh ta tự nhận là người mạnh nhất của tiểu đội sát thần, sao có thể tự nhận không bằng một người yếu nhất đội như Đường Tuấn chứ?







Đối mặt với việc Viên Nhân Phi chất vấn, ánh mắt Vương Trùng hơi ngưng lại, anh ta không những không nói chuyện vì Đường Tuấn, ngược lại còn cả giận mà nói: “Đường Tuấn, ai bảo cậu ra tay mạnh đến như vậy? Ngay bây giờ, xin lỗi Thôi Đoan đi!”







Viên Nhân Phi gật gật đầu, nói: “Vương Trùng, anh cũng còn xem là hiểu lý lẽ.”







Anh ta nhìn chằm chằm vào Đường Tuấn, nói: “Ngay bây giờ lập tức nói xin lỗi đối với Thôi Đoan, chuyện này liền thôi.”







Vũ Vô Thương bay lại đây, đứng chung một chỗ cùng với Đường Tuấn. Đường Tuấn là do cô ta kéo vào đây, cô ta không có khả năng trơ mắt nhìn Đường Tuấn chịu nhục. Đường Tuấn duỗi tay, ngăn trở Vũ Vô Thương đang muốn nói điều gì đó, ánh mắt lướt qua đám người Viên Nhân Phi và Thôi Đoan, nói: “Hai người vẫn chưa đủ tư cách ra lệnh cho tôi đâu.”














Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.