Đám người Lãnh Thiên Sơn vội vàng giữ lấy Đường Tuấn nói: "Đường Tuấn, anh đừng nói chuyện."
Đường Tuấn nói: "Bây giờ không thể truyền pháp lực cho Khương Nghi nếu không nó sẽ gây hại cho đạo cơ của cô ấy."
“Đường Tuấn, anh đừng nói năng linh tinh nữa. Tiền bối Lâm Giang Tiên là một tiểu tôn giả và tu vi của ông ấy cao hơn anh rất nhiều. Có gây hại cho Khương Nghi hay không chẳng nhẽ ông ấy không còn rõ sao?"
Lãnh Thiên Sơn trầm giọng nói.
"Cho tôi một lời giải thích."
Lâm Giang Tiên nhìn chằm chằm vào Đường Tuấn nói.
Đường Tuấn chỉ vào Khương Nghi đã hôn mê bất tỉnh, nói: “Cô ấy quá đau buồn, vừa trải qua trận chiến ác liệt cách đây không lâu nên đã kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần. Nếu như lúc này truyền quá nhiều pháp lực bên ngoài vào người cô ấy sẽ gây ra xung đột giữa pháp lực trong kinh mạch và sẽ gián tiếp gây thương tổn đến đạo cơ. "
Đám người Lãnh Thiên Sơn đột nhiên không nói gì nữa.
Những lời của Đường Tuấn rõ ràng rành mạch đến nỗi ngay cả những người không có chuyên môn như bọn họ cũng bị sốc.
Làm sao Đường Tuấn biết rằng Khương Nghi đã quá buồn?
Ánh mắt Lâm Giang Tiên lóe lên, ông ta nói: "Vậy thì chúng ta nên làm gì?"
"Giao cho tôi."
Đường Tuấn đi về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y/3348204/chuong-3364.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.