Sắc mặt Quân Tuyết Mãn vô cùng khó coi, cuối cùng cô ta cũng biết mình sai rồi, hơn nữa còn sai rất thái quá.
Viên Lâu Lan hoàn toàn hiểu.
Ánh mắt cô ta nghiêm nghị, thu hồi lòng khinh thị, quát: "Lâm Kinh Thiên, toàn lực ứng phó với cô ta!”
Lâm Kinh Thiên cũng phục hồi tinh thần lại, gật đầu thật mạnh.
Đường Tuấn nhìn Lâm Kinh Thiên, nói với Quân Tuyết Mãn: "Nếu như muốn thắng, hãy dốc toàn lực đi tiếp kiếm của anh ta.”
Quân Tuyết Mãn nhìn Đường Tuấn một cái, ánh mắt vẫn có chút tức giận, cũng không biết cô ta có nghe vào những lời này hay không.
Trong sân đấu võ, Lâm Kinh Thiên cười rộ lên, nói: "Quân Tuyết Mãn, tôi không thể không nói vận khí của cô không tệ.
Tên nhóc đứng cuối trong tân binh lúc này lại có thể đánh cùng tôi một trận.
Có điều cô coi như là tự hủy tiền đồ, lại chủ động từ bỏ cho bác sĩ Đường trị liệu cho cô, không biết nên nói cô ngu xuẩn, hay là tự đại đây?”
Quân Tuyết Mãn thật vất vả mới khôi phục tâm tình bình tĩnh nhưng lại lần nữa nổi lên gợn sóng, trong con ngươi xinh đẹp phun ra lửa giận, lớn tiếng quát: "Lâm Kinh Thiên, anh nói nhảm nhiều lắm.”
Hiện tại cô ta sợ nhất, chính là người khác nhắc tới chuyện này, làm cho cô ta không còn đất xấu hổ, xấu hổ tức giận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y/3348146/chuong-3306.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.