Chương trước
Chương sau
Mà Viên Lâu Lan hao phí nhiều ngày như vậy mới để cho ba người đột phá đến Bán Bộ Thần Quân, làm cho A Bảo đều cảm thấy rất khinh thường.



"Ai hâm mộ, thì lấy đi."



Quân Tuyết Mãn cả giận nói: "Hôm nay nếu anh không cho tôi một lời giải thích, tôi cũng không để yên cho anh!”



Đường Tuấn nói: "Tôi không có gì để giải thích, nếu cô không muốn, bây giờ có thể rời khỏi đây.”





Quân Tuyết Mãn cười lạnh không thôi, đang chuẩn bị nói chuyện, Nam Trang vọt vào, vội vàng quát: "Sư muội, im miệng.”



Anh ta đi tới trước mặt Quân Tuyết Mãn, nói: "Sư muội, lập tức xin lỗi bác sĩ Đường!”



Mặc kệ như thế nào, Đường Tuấn cũng là một vị Thần Quân.







Quân Tuyết Mãn nói chuyện như vậy, quả thực chính là muốn chết.



"Sư huynh!"



Quân Tuyết Mãn cắn răng, vẻ mặt không cam lòng.



Phốc.



Nam Trang quỳ xuống, cung kính nói: "Đường Thần Quân, tôi vì sư muội vô lễ xin lỗi anh.”



Đầu Quân Tuyết Mãn ầm một tiếng, cuối cũng cũng phục hồi tinh thần lại.



Lúc trước bị lửa giận đè nén lý trí, hơn nữa Đường Tuấn không có gì, cô ta vô hình trung đã quên mất Đường Tuấn là Thần Quân.



Một vị Thần Quân, cho dù là trong môn phái trước kia của cô ta, cũng được coi là cao tầng thực sự.



Nhưng nội tâm Quân Tuyết Mãn rất kiêu ngạo, thầm nói: "Hừ.



Tôi cũng không có nói sai, nếu anh bởi vậy mà ra tay với tôi, rõ ràng là thẹn quá hóa giận.”



Cô ta không có ý hối cải.



Đường Tuấn nhìn Nam Trang, nói: "Từ hôm nay trở đi, tôi chỉ châm cứu cho anh.”



Cho dù tính tình anh có tốt đến đâu, vừa rồi Quân Tuyết Mãn nói như vậy, anh đương nhiên sẽ không ép buộc.



Anh lại nhìn về phía Quân Tuyết Mãn, nói: "Bán Bộ Thần Quân rất giỏi sao?





Đợi đến ngày tỷ thí, tôi cho cô trở thành Bán Bộ Thần Quân.







Trong vài ngày tới, các người tự sắp xếp đi.







Hai người có dị nghị gì không?”







Quân Tuyết Mãn hừ lạnh một tiếng, cô ta cũng không nói thêm gì, nhưng biểu cảm trên mặt rõ ràng đã viết hai chữ không tin.







Nam Trang lắc đầu, nói: "Cảm ơn bác sĩ Đường.”







Chờ sau khi Đường Tuấn châm cứu cho Nam Trang xong rời đi, Quân Tuyết Mãn mới nghiêm túc nhìn Nam Trang, nói: "Sư huynh, thân thể của anh có biến hóa gì không?”







Nam Trang lắc đầu, nói: "Chỉ là pháp lực tinh thuần hơn một chút, thể xác và tinh thần có loại cảm giác thông suốt.”




Quân Tuyết Mãn nghe xong, không khỏi rất thất vọng, châm chọc nói: "Quả nhiên là bác sĩ rác rưởi.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.