Chương trước
Chương sau
Quân Tuyết Mãn tức giận, nói: “Lá bồ đề chỉ có tác dụng tĩnh tâm, tập trung tinh thần, làm gì có hiệu quả nâng cao tu vi. Mấy người bên bác sĩ Viên bây giờ chắc chắn đang nắm chặt thời gian tu luyện, mà anh còn ở đó lãng phí thời gian của chúng tôi. Rốt cuộc anh có rắp tâm gì?”



Lúc này, đến cả Nam Trang cũng cảm thấy khó hiểu, nhìn về phía Đường Tuấn.



Đường Tuấn nói: “Nếu hai người các người đã chọn tôi, vậy phải tin tưởng tôi. Nếu không thì lập tức rời khỏi.”





Nam Trang chần chờ một lát, cuối cùng nói với Quân Tuyết Mãn: “Chúng ta phải tin tưởng bác sĩ Đường.”



Nói xong, Nam Trang dẫn theo Quân Tuyết Mãn rời đi.







“Nhóc Đường, rốt cuộc cậu đang tính toán gì vậy? Tư chất của hai người bọn họ nhìn có vẻ rất bình thường. Tôi vẫn là cảm thấy lần này cậu tính toán có chút sai rồi.”



A Bảo vừa nói vừa nhìn về phía Hận Thiên bên cạnh đang bày ra vẻ mặt tuyệt vọng, khinh bỉ nói: “Còn cả tên này nữa.”



Đối với Hận Thiên, Đường Tuấn cũng không còn cách nào.



Tại một không gian khác, Viên Lâu Lan nghe xong mấy binh sĩ báo cáo thì không khỏi nở nụ cười: “Đúng là tên quỷ nhỏ ngông cuồng. Xem ra anh ta cũng tự biết chính mình không có hy vọng thắng, cho nên cố ra vẻ thần bí. Chỉ dùng lá bồ đề để phụ trợ tu luyện, không sử dụng báu vật trời đất, cho dù là ba người Giang Thành không tu luyện nửa tháng, bọn họ cũng không đánh lại nổi.”



“Có điều, chúng ta cũng không thể qua loa để cho anh ta cơ hội. Mang tới đây một ít quả cam nguyên và trứng côn trùng ngủ đông mà tôi cất giữ cho ba người Giang Thành dùng.”



Ba người Giang Thành nghe vậy thì vô cùng vui mừng. Quân diệt ma mỗi lần thông qua một vòng huấn luyện đều có khen thưởng tương ứng. Ba người bọn họ là những người xuất sắc nhất trong đám tân binh, tất nhiên phần thưởng nhận được rất tốt. Nhưng so sánh với quả cam nguyên và trứng côn trùng ngủ đông thì những thứ đó vẫn chưa được xem là gì. Quả cam nguyên và trứng côn trùng ngủ đông đều là những bảo vật chỉ có ở trong chiến trường kỷ nguyên, có thể trợ giúp tu giả ở cảnh giới Động Hư đột phá lên cảnh giới Thần Quân!





Viên Lâu Lan nhìn ba người, lạnh lùng nói: “Các người đúng là được lời. Các người vốn dĩ không xứng để sử dụng loại bảo vật này. Nhưng vì để cho tên quỷ nhỏ kia nhớ kỹ lần giáo huấn này, tôi cũng không ngại mà ban cho các người một phần may mắn.”







Ba người Giang Thành đều đã là tu hành giả cảnh giới Động Hư, nay lại có thêm quả cam nguyên và trứng côn trùng ngủ đông phụ trợ, xác suất đột phá cảnh giới Thần Quân sẽ tăng lên rất nhiều. Chỉ cần một trong ba người có thể đột phá cảnh giới Thần Quân, vậy thì trận thi đấu nửa tháng sau, cô ta chắc chắn sẽ giành chiến thắng.







Còn về phần Đường Tuấn có thể khiến ba người Nam Trang đột phá cảnh giới Thần Quân được hay không, Viên Lâu Lan căn bản không nghĩ tới phương diện này. Bởi vì theo cô ta thấy, loại chuyện này chắc chắn không thể xảy ra.







“Ngoại trừ quả cam nguyên và trứng côn trùng ngủ đông, cứ cách hai ngày tôi sẽ giúp các người điều dưỡng lại thân thể một lần.”







Trong mắt Viên Lâu Lan toát ra ý cười, nói: “Thần y sư trẻ tuổi nhất, tôi ngược lại muốn xem xem, anh làm thế nào để thắng được tôi.”







Mấy ngày kế tiếp, lực chú ý của mọi người vô hình trung đều tập trung ở trên người Đường Tuấn và Viên Lâu Lan.














Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.