Chương trước
Chương sau
“Được, vậy chọn hai người.” Đường Tuấn nói.



Tướng quân Phong và Cổ Linh Vương tiến lên, có chút xấu hổ, nói: “Bác sĩ Đường, nếu không cậu cứ đổi những người khác đi.”



“Không cần, tôi cảm thấy hai người bọn họ khá tốt.” Đường Tuấn nói.



Viên Lâu Lan nghe xong, không khỏi nở nụ cười, nói: “Tên quỷ nhỏ, tôi chỉ có thể nói, ánh mắt của anh thật sự làm tôi vô cùng bội phục. Thế nhưng lại đi lựa chọn hai cái thứ vô dụng. Nói thật cho anh biết, hai người kia trong mỗi lần huấn luyện đều là xếp cuối cùng, nếu không phải do may mắn thì đã sớm chết từ lâu. Lúc trước tôi còn đang suy xét có nên loại bỏ bọn họ hay không đấy.”





Tất nhiên, tướng quân Phong và Cổ Linh Vương cũng biết tình hình của đôi sư huynh sư muội này không phải là tốt. Cho nên mới để Đường Tuấn thay đổi người.



Viên Lâu Lan châm chọc, nói: “Tên quỷ nhỏ, nếu anh thật sự không thể chọn ai, tôi có thể giúp anh chọn, tuyệt đối mạnh hơn hai cái đồ vô dụng này nhiều.”







Đường Tuấn không buồn quan tâm đến Viên Lâu Lan, nói với đôi sư huynh sư muội: “Yên tâm đi, sẽ không chết được.”



Viên Lâu Lan cười nhạo nói: “Anh thật sự chọn hai người bọn họ. Có điều, cho dù như vậy anh cũng mới chỉ có hai người, vẫn còn thiếu một người nữa.”



Đường Tuấn nhìn đám tân binh, ánh mắt của bọn họ rõ ràng đều co rút lại, không dám nhìn thẳng vào anh. Trong lòng thầm than một tiếng, Đường Tuấn nói với Cổ Linh Vương: “Thả anh ta ra đi.”



Sắc mặt Cổ Linh Vương khẽ thay đổi, nói: “Cậu ta có được không?”



Đường Tuấn nói: “Thử một lần vậy.”



Cổ Linh Vương đành phải mở tiểu thế giới ra. Thú A Bảo và Hận Thiên, một người một chó xuất hiện ở trước mắt mọi người. A Bảo còn tốt, tuy rằng khiếp sợ vì trong sân có nhiều cường giả đến vậy, nhưng ít ra cũng không quá lúng túng. Còn Hận Thiên thì run như cầy sấy, trực tiếp ngã phịch trên mặt đất, cả người không ngừng run rẩy.



“Ha ha ha.”



Nhìn thấy cảnh tượng này, Viên Lâu Lan cười chảy nước mắt, nói: “Không phải là anh muốn chọn người này đấy chứ?”



Đường Tuấn cũng không biết nên nói gì . Thể chất của Hận Thiên rất đặc biệt. Trong khoảng thời gian này, anh đã hợp tác cùng với Mộ Thanh, cuối cùng cũng giúp tu vi của Hận Thiên tăng lên cảnh giới Hoá Thần. Nhưng lá gan của cái tên này vẫn là nhỏ như trước.



“Không sai. Chính là anh ta.”



Đường Tuấn nói: “Tướng quân Phong, anh ta không phải là tân binh của quân diệt ma, có thể chứ?”





Tướng quân Phong muốn nói lại thôi. Đối với trận thi đấu này của Đường Tuấn và Viên Lâu Lan, anh ta đã không còn ôm hy vọng quá lớn. Cuối cùng anh ta gật đầu, nói: “Xét thấy tình huống tương đối đặc thù. Cho nên có thể.”







“Tình huống đặc thù, thật là cười chết người ta.”







Viên Lâu Lan càng cười không kiêng nể gì, nói: “Cho dù anh có tìm tới một trăm tên như vậy cũng không thắng được tôi. Nửa tháng sau, tôi sẽ nhìn anh thất vọng như thế nào mà cút khỏi nơi này.”







Nói xong, Viên Lâu Lan mang theo ba người được chọn rời đi.







“Bác sĩ Đường, cậu đây là?”







Cổ Linh Vương và tướng quân Phong đều cảm thấy vô cùng khó hiểu, nhìn ba người mà Đường Tuấn chọn, trong lòng lo lắng.







“Yên tâm đi.”




Đối với chuyện này, Đường Tuấn chỉ thản nhiên cười, nói với đôi sư huynh sư muội: “Lần đầu tiên tôi tới quân diệt ma. Vừa hay, hai người đi dạo cùng tôi một chút.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.